Kể từ sau ngày đó, Vân Lạc Phong cũng chưa từng vào không gian thần điển, chỉ ném Tiểu Thụ cho Tiểu Mạch.
Tiểu Mạch im lặng một lúc lâu: “Dược liệu trong không gian thần điển đã bị hắn ăn gần hết rồi.”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong đau đầu đỡ trán, xem ra nàng phải nhanh chóng thu mua dược liệu.
“Ta nghe nói, lần này phần thưởng của tỷ thí y thuật là dược liệu vô cùng trân quý,” ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, “Cho nên, nhất định ta phải lấy được dược liệu đó để nuôi Tiểu Thụ.”
“Ha ha ha.”
Tiểu Thụ làm như nghe được lời Vân Lạc Phong nói, phát ra tiếng cười thanh thúy.
Tiếng cười của hắn có vẻ rất vui mừng, xuyên thấu qua linh hồn truyền tới bên trong đầu Vân Lạc Phong……
Vân Lạc Phong hơi mỉm cười, không nói thêm cái gì nữa, đi thẳng vào trong phòng mình.
……
Trận thi đấu đầu tiên giữa các nước là tỷ thí y thuật, hội trường tỷ thí nằm ở bên trong Hoàng cung của Thiên Hồi đế quốc.
Giờ phút này dòng người trong hội trường chen chúc xô đẩy, bắt đầu nghị luận.
Trừ khoảng trống để cho người tỷ thí dự thi, còn lại sẽ có cung nhân chuyên môn quan sát khán đài .
Vân Lạc Phong đi đến bên người Chung Linh Nhi, vỗ vỗ bả vai nàng, nói: “Ngươi không cần bị áp lực quá lớn, thua cũng không sao, mọi việc có ta.”
Chung Linh Nhi gật gật đầu, trong đôi mắt linh động lại tràn đầy kiên định.
Nếu tham gia tỷ thí, nàng nhất định phải dùng hết toàn lực, quyết không chủ tử thất vọng!
“Bệ hạ giá lâm, Lăng Quý phi giá lâm!”
Giọng nói the thé truyền khắp toàn bộ hội trường, một lát sau, một bóng dáng mặc y phục vàng ở giữa đám thái giám cung nữ nhanh chóng bước tới.
Bên cạnh nam tử mặc long bào còn có một nữ tử mặc cung trang cười nhạt đi theo.
Nữ tử đó chẳng những mĩ mạo khuynh thành mà khí chất trên người lại dịu dàng động lòng người, cũng khó trách Hoàng đế Thiên Hồi đế quốc sẽ mê muội nàng như thế.
“Chư vị, hôm nay, trẫm tự mình đảm nhận việc làm trọng tài của lần thi y thuật này,” Long Nguyên nhẹ nâng mặt lên, nhìn xuống đông đảo thiên tài trẻ tuổi ở dưới từ trên cao, “Trần đầu của tỷ thí y thuật là vòng loại, trẫm sẽ bảo người lấy dược liệu tới, hai vị thiên tài tiến lên, viết ra tên dược liệu cùng công hiệu của chúng.”
Nhìn thấy những người đó mang vẻ mặt kinh ngạc, giọng nói của Long Nguyên dừng lại một chút, nói: “Trẫm biết bằng vào thiên phú của các ngươi, viết ra công hiệu của dược liệu cũng không phải việc gì khó, bởi vậy, chỉ có trước người nộp bài thi trước, mới có tư cách vào vòng sau! Hơn nữa, mỗi một lần đổi đội thì dược liệu cũng không giống nhau, các ngươi không thể nào gian lận.”
Ngụ ý, mỗi một lần đổi người thì sẽ lấy ra phần dược liệu khác, điều này cũng khiến mọi người không biết mình đối mặt với dược liệu gì.
Như thế thì có thể phòng bị chuyện gian lận.
Sau khi nói xong lời này, Long Nguyên lại vung tay lên, hào khí nói: “Hơn nữa, trẫm cũng thay đổi phần thưởng của tỷ thí! Nếu là người xuất sắc thì tất cả dược liệu hôm nay lấy ra đều thuộc về người đó.”
Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mày lên, hiện tại thứ nàng thiếu chính là dược liệu.
Cho nên, danh hiệu đệ nhất, nàng sẽ lấy!
“Không nói nhiều nữa, hiện tại tỷ thí bắt đầu.”
Lời hắn vừa nói ra, lập tức có thái giám chuyển dược liệu đến, hơn nữa rút ra hai tờ giấy rồi đọc tên được viết trên hai tờ giấy đó.
“Trương Minh, Triệu Vũ!”
Nháy mắt, hai người được gọi tên đi ra, tranh thủ từng phút xông về phía những dược liệu kia, viết thật nhanh lên giấy……
“Bệ hạ.”
Lăng Quý Phi nhìn Vân Lạc Phong, mặt mày hơi trầm xuống, nhỏ giọng nói bên tai Long Nguyên: “Vị tiểu cô nương kia chính là Vân Lạc Phong.”