"Ngài.... Ngài là Cơ viện trưởng Cơ Cửu Thiên?" Mồ hôi lạnh của tộc trưởng chảy xuống ròng ròng, ông ta không hiểu, vị ôn thần này sao bỗng dưng lại xuất hiện ở đây?
Không sai! Hiện tại Tây Châu quả thật không đáng nhắc tới. Đó là bởi vì nhiều năm trước đây, tất cả cường giả đứng đầu Tây Châu đều đã chết hết rồi.
Là người giết chết hết những cường giả kia, chính là Cơ Cửu Thiên!
Cho nên, cái tên Cơ Cửu Thiên không chỉ là ác mộng trong lòng mọi người ở Tây Châu, mà đồng thời nó cũng là ác mộng đối với người của những châu lục khác.
Cơ Cửu Thiên đã bị xếp vào sổ đen của Thất Châu Đại Lục, thậm chí còn có người nói, phàm là những người họ Cơ, hay là những hoa hoa cỏ cỏ từng tiếp xúc với Cơ Cửu Thiên, thì đều không được động vào dù chỉ một chút.
Đương nhiên, mọi người trên Thất Châu Đại Lục cảm thấy bất an như vậy cũng là có nguyên nhân.
Là do trước kia có một vị cường giả, không cẩn thận dẫm lên hoa hoa cỏ cỏ do Cơ Cửu Thiên chăm sóc, Cơ Cửu Thiên không nói tiếng nào thì đã chặt mất chân vị cường giả kia.
Ấn tượng của mọi người về một màn huyết tinh này đến giờ còn chưa phai nhạt.
(*huyết tinh: máu tanh, máu me.)
Nhưng Cơ Cửu Thiên không phải đã mất tích rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
"Thì ra là Cơ viện trưởng!" Tộc trưởng nở nụ cười: "Ta không biết là lão nhân gia ngài đến đây, cho nên mới chậm trễ nghênh tiếp, mong viện trưởng đại nhân thứ lỗi."
Cơ Cửu Thiên nhẹ nhàng nhướng cao mày: "Ta rất già sao?"
"Ặc...." Tộc trưởng sửng sốt, ông cảm thấy trên người Cơ Cửu Thiên toát ra hơi thở nguy hiểm, vội vàng lắc đầu: "Không, viện trưởng đại nhân rất trẻ, ngài chưa bao giờ già!"
Cơ Cửu Thiên không thích người khác nói hắn giống nữ nhân, nhưng hắn càng không thích người khác nói hắn già.
Hắn lớn lên trẻ trung như thế, có chỗ nào già chứ?
"Bổn tọa cùng học sinh của mình đến đây tản bộ, nào ngờ lại gặp phải một nữ nhân điên, cứ thấy người là cắn!" Đôi con ngươi của Cơ Cửu Thiên đảo qua đảo lại trên người Âu Nhã, một lần nữa phát ra hơi thở nguy hiểm: "Cho nên, trong khoảng thời gian mà bổn tọa lưu lại đây, bổn tọa không muốn nhìn thấy nữ nhân điên này."
Tộc trưởng ngây người.
Cơ Cửu Thiên nói thế là có ý gì? Hắn muốn lưu lại đây?
Hơn nữa, tản bộ mà có thể đi đến tận Vu Yêu Tộc? Ngay cả lời nói dối cũng không thèm chuẩn bị.
"Cơ viện trưởng...." Tộc trưởng ngượng ngùng cười hai tiếng: "Vu Yêu Tộc của ta quá nhỏ, chỉ sợ khiến Cơ viện trưởng ở không được thoải mái."
"Không sao! Học sinh của bổn tọa thích ở những nơi thế này, lúc rảnh rỗi có thể ngắm phong cảnh, không có việc gì làm thì còn thể hành hạ người khác!" Cơ Cửu Thiên cười tươi nhìn sang Vân Lạc Phong: "Ta nói đúng không, tiểu Phong nhi?"
Cơ Cửu Thiên đã nói rất rõ, ta đến Vu Yêu Tộc chính là để gây phiền phức cho các ngươi, các ngươi cứ tự lo liệu lấy thân.
"Nếu đã như vậy, Cơ viện trưởng, xin mời!" Cuối cùng tộc trưởng vẫn phải đồng ý.
Hiện tại mà đắc tội với vị ôn thần này, là một lựa chọn không sáng suốt.
"Người đâu! Đi chuẩn bị bốn căn phòng!" Tộc trưởng hoàn hồn lại, lạnh giọng hạ lệnh.
"Dạ, tộc trưởng!"
Lập tức có mấy người bước tới đón tiếp mấy người Cơ Cửu Thiên, thái độ cung kính, rất sợ bản thân không cẩn thận đắc tội với vị ôn thần này.
Âu Nhã không cam lòng nhìn theo bóng lưng của đám người Cơ Cửu Thiên: "Tộc trưởng, nam nhân kia rốt cuộc có lai lịch gì chứ? Không phải chỉ là một viện trưởng nho nhỏ ở Tây Châu thôi sao? Ông cần gì kiêng dè hắn ta như thế?"
"Viện trưởng nho nhỏ? Ha ha.." Tộc trưởng cười lạnh hai tiếng, tiếng cười đầy châm chọc: "Người có biết, trước kia Tây Châu là châu lục thế nào không? Tuy rằng xếp hạng chót, nhưng thực lực lại không hề thua kém các châu lục khác bao nhiêu. Nhưng sau này nó lại xuống dốc cho đến tận bây giờ."
"Người tạo ra cái kết quả này, chính là Cơ Cửu Thiên!" Tộc trưởng hít sâu mọt hơi: "Ngươi vĩnh viễn cũng không biết nam nhân này đáng sợ đến mức nào! Ta có thể nói, trên đại lục này, người dám trêu chọc vào hắn không có mấy ai! Không sai, thế lực của Vu Yêu Tộc rất mạnh, nhưng ta cũng không dám trêu chọc vào hắn!"
=== ====== ====== ====== =======