Nữ nhân này, sau khi từ mấy ngày trước tới tìm nàng, liền luôn luôn ở trước mặt nàng nói Vân Tiêu tốt trong lòng nàng đã có Diệp Hi Mạch, cho dù nam nhân khác có tốt, nàng cũng sẽ không thích.
"Diệp cô nương, ta cũng không có ác ý gì! Ta chẳng qua là chỉ muốn nói chuyện mà ta hiểu được nói cho ngươi thôi! Nghe nói người kia là nhị ca mất tích đã lâu, là người nam nhân tốt si tình tuyệt thế, nếu ngươi có thể đoạt được hắn, hắn nhất định toàn tâm toàn ý với ngươi, cho nên ta muốn giúp ngươi mà thôi...."
" Thật có lỗi, ta không có hứng thú!" Sắc mặt Diệp Kỳ trầm xuống: "Nếu ngươi không có chuyện gì thì đừng tìm ta, lời nói kia của ngươi nếu bị nghĩa phụ nghĩa mẫu ta nghe được, bọn họ khẳng định sẽ không tha cho ta!"
Nghe vậy, Cẩm Dục hơi hơi nhướng mày: "Nếu ngươi thật là không có hứng thú với Vân Tiêu, tuy nhiên, ta cũng hiểu được người trong lòng ngươi thích là ai!"
Thân thể của Diệp Kỳ bỗng nhiên cứng đờ, nàng xoay người lại, trong mắt hàm chứa hàn băng.
"Lời này của ngươi có ý gì?"
Vẻ mặt của Cẩm Dục vẫn lạnh lùng: "Ý của ta ngươi còn không rõ? Chẳng lẽ muốn ta ở trước mặt mọi người nói nguười trong lòng ngươi là Diệp Hi Mạch? Chẳng qua, ta đúng là nghe nói Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đã đến đây nơi này, hơn nữa, người trong lòng của ngươi còn ở mọi nơi che chở cho họ mà đối nghịch với ngươi, chẳng lẽ ngươi không hận sao?"
Cẩm Dục thành công thấy được sắc mặt của Diệp Kỳ thay đổi, tiếp theo, Cẩm Dục liền chậm rãi tới gần nàng.
"Vì thế, chúng ta trái lại có khả năng hợp tác. Chỉ cần ngươi nguyện ý....."
"Đủ rồi!" Thân thể Diệp Kỳ khẽ run lên, tức giận quát: " Mạng của ta là nghĩa phụ nghĩa mẫu cho được, ngươi muốn để cho ta lấy oán trả ơn? Mặc dù ta chán ghét bọn hắn thì như thế nào? Ta sẽ không làm ra chuyện khiến cho nghĩa phụ nghĩa mẫu đau lòng!"
Cẩm Dục ngẩn ra, trong lúc nàng còn muốn mở miệng kích thích Diệp Kỳ lần nữa thì bóng dáng xinh đẹp kia đã bước vào lầu hai, biến mất trong tầm mắt của nàng.
Nhìn Diệp Kỳ rời đi, trong lòng Cẩm Dục trầm xuống, dung nha xinh đẹp giơ lên mọt nụ cười lạnh, xoay người muốn rời khỏi tửu lâu.
Lại vào lúc này, một âm thanh mềm mại vang lên từ bên tai: "Ngươi quen biết Vân Lạc Phong?"
Cẩm Dục nhíu mày, nhìn về phía giọng nói kia, trong mắt nàng phản chiếu khuôn mặt ôn nhu.
Nữ tử toàn thân bạch y, dáng vẻ kệch cỡm, cho dù đấy mắt có che dấu hận ý chợt lóe lên kia, vẫn bị Cẩm Dục dễ dàng bắt được.
"Ngươi là..." Cẩm Dục nhíu mày hỏi.
Tiết Nhu Nhi gắt gao nắm chặt hai bàn tay trắng như phấn của mình: "Ta là bằng hữu của Diệp Kỳ, cũng có quan hệ không tầm thường với Diệp gia!"
"Ngươi biết Vân Lạc Phong?" Cẩm Dục giơ giơ lên khóe môi, hỏi: "Nàng có thù oán với ngươi?"
"Đúng vậy, chúng ta là kẻ thù, không đội trời chung!"
Tiết Nhu Nhi tận lực đè thấp âm thanh, hai mắt nàng phát ra hận ý nồng đậm, nếu để người không biết đến nhìn thấy, còn tưởng rằng đối phương đã đào phần mộ tổ tiên của nảng.
" Nói nghe một chút!" Cẩm Dục rất có hứng thú.
Vân Lạc Phong tới Đại Lục này không có bao lâu liền kết bạn với một kẻ địch? Chính là kẻ địch không đội trời chung?
Chặc chặc, xem ra chủ tử nhà mình nói không sai, Vân Lạc Phong này thật sự là một mầm tai họa!! Không có người nào mà nàng không trêu chọc.
Tiết Nhu Nhi che đi ngoan độc trong đáy mắt: "Nàng đoạt nam nhân của ta! Đây có được tính là không đội trời chung không?"
Cẩm Dục ngẩn ra.
Khóe môi của nàng giơ kên một nụ cười châm chọc: "Nam nhân của ngươi? Ngươi đang nói Vân Tiêu sao?"