"Nhã Đình sư tỷ, chuyện này là do ta chính tai nghe được, tuyệt đối không có nửa lời giả dối!" Thu Bình giơ ba ngón tay lên mà thề: "Vân Lạc Phong sớm đã ái mộ Quỷ đế, cô ta tới đây chẳng qua là vì muốn gặp được Quỷ đế mà thôi. Loại nữ nhân không biết xấu hổ như cô ta, Quỷ đế làm sao mà chịu liếc mắt tới! Cho nên, cô ta mới ghen ghét Nhã Đình sư tỷ có cơ hội được ở chung với Quỷ đế, muốn bày kế hãm hại tỷ!"
Lời Thu Bình nói rành mạch rõ ràng, khiến những người ở đây đều tin vào lời nói của hắn.
"Nữ nhân này bề ngoài thật đoan chính, không ngờ bên trong lại là loại người như vậy. Chỉ vì một nam nhân thôi mà có thể bất chấp thủ đoạn."
"Chặc chặc, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, chỉ đáng tiếc, ta nghe nói Quỷ đế kia không hề có hứng thú với nữ nhân, cho nên cô ta cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!"
Đối với những lời châm chọc bên cạnh, Vân Lạc Phong lại như không có nghe thấy. Cô nheo nheo đôi mắt lại, nhìn về phía Thu Bình đang đứng trên đài cao: "ngươi còn có gì muốn nói nữa hay không? Chi bằng cứ nói hết ra một lần đi!"
Thu Bình khẽ giật mình, hắn ta không hiểu, bản thân hắn đã vu oan giá họa cho Vân Lạc Phong đến mức đó rồi, tại sao cô ta lại còn có thể bình tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ cô ta không muốn giải thích cho bản thân hay sao?
Nghĩ như vậy, Thu Bình liền cắn chặt môi: "ngoài ra, ta có thể chứng minh, y thuật của Vân Lạc Phong vốn không hề cao minh một chút nào! Ngày hôm qua, khi ta căn dặn Lăng Dẫn giả bệnh, ta đã nhìn thấy bóng dáng đồ đệ của Vân Lạc Phong, tiểu đồ đệ của cô ta nhau định đã nghe lén bọn ta trò chuyện với nhau....."
Hôm qua, Lâm Nhược Bạch và Trà Sữa đúng là đã chơi đùa với nhau ở gần đó, vô tình quấy nhiễu đến Thu Bình đang đàm luận trong phòng, chỉ là Lâm Nhược Bạch không có nghe được bọn họ nói chuyện gì với nhau, nhưng Thu Bình hắn cũng không ngại hất thau nước bẩn này lên người tiểu nha đầu kia.
Vinh lão hừ lạnh một tiếng, mở miệng đầy châm chọc: "vậy ngươi giải thích thế nào về việc Vân nha đầu chỉ động tay động chân vài cái đã giải được thủ thuật che mắt này của các ngươi?"
"Ha ha!" bên môi Thu Bình liền lộ ra nụ cười mỉa mai: "Vinh lão, ông muốn biết thì ta cũng có thể nói cho ông biết, chuyện này chẳng qua là do ta sơ ý mà thôi, ta đã cho Lăng Dẫn uống thuốc quá sớm, cho nên trùng hợp dược hiệu đã hết tác dụng mà thôi, ông thật sự cho rằng đó là bản lĩnh của Vân Lạc Phong hay sao?"
Lăng Dẫn nghe Thu Bình nói vậy, hơi hơi há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thu Bình, yêt hầu bỗng nhiên trở nên khô khốc, không thể nói được gì nữa, ngay cả lời nói đã đến cửa miệng rồi cũng phải nuốt ngược trở vào.
"Muốn chứng minh y thuật của ta thế nào cũng rất đơn giản!"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Thu Bình, hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "trong vòng nửa nén nhang, ta có thể chữa khỏi bệnh của tất cả mọi người ở đây, làm cho họ như chưa từng mắc bệnh gì cả."
Lời Vân Lạc Phong vừa dứt, liền dẫn tới một tràn cười nhạo báng.
Trong vòng nửa nén nhang có thể chữa lành bệnh của tất cả mọi người? Đây là đang kể chuyện cười phải không? Trên quảng trường nhiều người như vậy, nội thời gian bắt mạch chẩn bệnh thôi thì cũng đã hơn nửa nén nhang rồi.
Cô ta lại còn dám mạnh miệng khoác lác như thế?
"Vân Lạc Phong!" Lâm Nhã Đình cau chặt mày liễu, không nóng không lạnh nói: "ngươi vẫn nên thu lại lời mình vừa nói thì tốt hơn, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận, ta nói vậy cũng là vì tốt cho ngươi, không đành lòng nhìn thấy ngươi mất hết thể diện trước mặt bao nhiêu người!"
Vân Lạc Phong trực tiếp bỏ qua lời cảnh cáo của Lâm Nhã Đình, cô ta nói một đằng, Vân Lạc Phong lại trả lời một nẻo: "nếu trong vòng nửa nén nhang mà ta có thể chữa khỏi được tất cả những người bệnh ở đây, thì Y Sư Hiệp Hội phải lấy phần thưởng Long Tinh Kiếm trao cho ta. Còn nữa... Ta muốn Y Thành từ đây phải biến mất vĩnh viễn!"
Ta muốn Y Thành biến mất vĩnh viễn!
Phải có bao nhiêu khí phách, mới có thể khiến nữ nhân kia nói ra được lời nói như vậy?
Sợ rằng khắp Long Khiếu Đại Lục này cũng không có người nào dám nói một câu muốn Y Thành biến mất!