Lúc này thiếu nữ nửa dựa vào trên khung cửa, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lười biếng lại tà khí, ánh mắt nhìn Diệp Phàn trưởng lão cũng mang theo sự nhẹ nhàng.
“Ngươi muốn đưa cháu gái của ngươi cho Vân Tiêu?”
Nhìn thấy chính chủ đã tới, khí thế của Diệp Phàn không hề yếu bớt, hắn ưỡn ngực, đúng lý hợp tình: “Không sai! Ngươi là nữ nhân, đáng lẽ nên rộng lượng một chút, không cần giống bà bà của ngươi, cản trở phu quân nạp thiếp!”
“Được!” Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Diệp Phàn: “Nếu ngươi muốn đưa cháu gái của ngươi cho Vân Tiêu, ngươi cứ đưa lại đây, ta sẽ tiếp, chẳng qua là… Ngươi đừng hối hận!”
Nói xong nàng đứng thẳng thân mình, xoay người đi tới phía trước…
Quân Phượng Linh cũng không ngăn cản Vân Lạc Phong, ánh mắt đồng tình của bà nhìn Diệp Phàn, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Bởi vì bà biết, có người gặp xui xẻo!
Đáng tiếc, Diệp Phàn không hiểu tính cách của Vân Lạc Phong, còn tưởng rằng nàng thật sự đồng ý để Vân Tiêu nạp thiếp, bất giác trong lòng mừng rỡ, khinh miệt nhìn Quân Phượng Linh: “Thiếu phu nhân, ngươi nên học tập tức phụ của mình, đừng để mình thành bộ dạng đố phụ!”
Quân Phượng Linh cũng không nhìn hắn cái nào, chuyển hướng Diệp Cảnh Thần.
Hai phu thê nhìn nhau.
“Diệp ca, thiếp cảm thấy, thiếp thật sự nên học tập Phong nhi…”
Học tập một chút, làm sao khiến những người này phát triển trí nhớ! Biết bà không dễ chọc!
Lời này rơi vào trong tai Diệp Phang lại cảm thấy Quân Phượng Linh nghe lời mình khuyên bảo, bất giác cười đắc ý.
…
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu ở viện chính giữa trong nội viện Diệp gia, cũng là vị trí tốt nhất trong toàn bộ Diệp gia!
Lúc này, một thiếu nữ mặc lụa mỏng như cánh ve xuất hiện ở ngoài cửa, ánh mắt của nàng nhìn khắp nơi xung quanh, trong đáy mắt tràn đầy sự hâm mộ.
Cho dù gia gia của nàng là trưởng lão Diệp gia nhưng cũng không được ở viện tốt như vậy.
Đặc biệt những loại cây cối trong viện này đều có thể có tác dụng an thần, đối với tu luyện có thể nói là những trân bảo hiếm có…
“Tiểu Nguyệt cô nương.”
Bỗng nhiên, một nha hoàn Diệp gia từ trong viện chậm rãi bước tới, nói: “Vân cô nương để ngươi đi vào!
Diệp Tiểu Nguyệt thu hồi ánh mắt, nàng cao ngạo ngẩng đầu giống như một con phượng hoàng kiêu căng ngạo mạn bước vào trong viện.
Phía sau, nha hoàn rõ ràng nhìn không quen bộ dáng không coi ai ra gì của nàng ta, lập tức xì một tiếng khinh miệt, khuôn mặt khinh bỉ nới với người bên cạnh: “Nàng mặc thành như vậy tới viện của Vân Tiêu công tử và Vân cô nương, cho rằng người khác nhìn không ra nàng muốn làm gì hay sao? Vân cô nương và Vân Tiêu công tử rất ân ái, không có khả năng sẽ coi trọng nữ nhân như nàng!”
Tuy rằng Diệp Tiểu Nguyệt là cháu gái của Diệp Phàn trưởng lão nhưng mà nàng tốt xấu gì cũng là nha hoàn của Diệp Cảnh Thần, ỷ có Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh che chở, tất nhiên sẽ không lựa lời.
Diệp Tiểu Nguyệt nghe được lời nha hoàn nói, trong lòng khó thở. Nếu là quá khứ, nàng đã tát nàng ta một cái từ lâu nhưng hiện tại nàng đang ở trên địa bàn của Vân Tiêu, nhất định muốn giữ gìn hình tượng của mình thật tốt!
Nghĩ vậy, Diệp Tiểu Nguyệt ức chế phẫn nộ trong lòng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
Chờ nàng trở thành nữ nhân của Vân Tiêu công tử, nhất định phải sửa trị nha hoàn trong viện này một trận! Quá không tôn trọng bề trên!
…
Trong viện phủ kín lá phong.
Từ rất xa Diệp Tiểu Nguyệt đã nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc nằm ở trên ghế quý phi.
Đều là nữ nhân, trong khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ kia, đáy mắt Diệp Tiểu Nguyệt cũng thoáng qua tia kinh diễm như cũ, nhưng theo đó mà đến lại là sự ghen ghét trong lòng.
Có một chủ mẫu tuyệt mỹ như thế, Vân Tiêu công tử sẽ sủng nàng sao?
Nhưng mà mặc kệ Vân Tiêu công tử lấy thái độ như thế nào đối xử với nàng, chỉ cần có thể trở thành thê tử của hắn là đủ rồi!