"Nói đi chuyện gì, mình là trèo tường đi ra, nếu trò đùa mà nói, hừ hừ!" Dương Na đưa nắm tay trắng nõn uy hiếp Lý Hỏa Vượng.
"Em gái, anh đây là vạn bất đắc dĩ mới mời cậu đến hỗ trợ, cậu cũng biết mình căn bản không ra được mà." Lý Hỏa Vượng nói xong thì đi đến cửa phòng bệnh đóng cửa kéo màn lại.
Dương Na thấy Lý Hỏa Vượng hành động như vậy, cũng hơi hoảng rút lui nửa bước."Cậu muốn làm gì vậy, chúng ta ở chỗ này nói chuyện, các hộ sĩ cũng có thể nghe thấy."
Cô vừa dứt lời, loa đầu giường truyền đến thanh âm cười trộm của các hộ sĩ. "Ha ha ha, không sao đâu, chúng tôi không nghe thấy, em trai tiểu Lý, cố lên~ "
"Các chị gái, các chị có thể đừng bát quái như vậy được không? Để lực chú ý tập trung ở phòng bệnh nặng đi."
Lý Hỏa Vượng sau khi nói xong, đưa tay kéo Dương Na đến một góc phòng khác.
Cậu từ lấy trong túi ra miếng ngọc bội nhét vào trong tay cô, ngay sau đó kề miệng ở bên tai cô nhẹ giọng nói, ánh mắt Dương Na cũng theo lời kể của cậu càng mở càng lớn.
"Cái này sao có khả năng, cái này ———" Lời còn chưa dứt. Lý Hỏa Vượng đưa tay trực tiếp bịt kín miệng của cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Lý Hỏa Vượng trong mắt mang theo khát vọng mãnh liệt nhìn chăm chú vào Dương Na.
"Giúp mình, mình nói đều là thật, người bên ngoài ngay cả cha mẹ của mình đều không tín nhiệm mình, họ đều cho rằng mình bị điên, mình có thể tin chỉ có mình cậu, cả thế giới mình chỉ tín nhiệm cậu, mình thật sự không điên!"
Dương Na nhìn Lý Hỏa Vượng vài giây, cuối cùng cắn môi gật gật đầu, thời điểm cô rời đi, ánh mắt hồng hồng, một bước ba quay đầu, tựa như rất lo lắng trạng thái tinh thần của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng tâm tình phức tạp nhìn bóng lưng cô rời đi, người khác nghĩ như thế nào cậu không quan tâm, nhưng mà Dương Na không giống với.
"Na Na, tin mình một lần, chỉ một lần này!"
Thời gian chờ đợi luôn rất lâu, Lý Hỏa Vượng thấp thỏm bất an đi qua đi lại ở trong phòng.
Ở giữa trước mắt cậu lại xuất hiện ảo giác, nhưng Lý Hỏa Vượng trở lại bằng tốc độ nhanh nhất, như vậy dựa theo bác sĩ nói là rất không tốt, nhưng cậu sợ lỡ với Dương Na.
Một ngày hai ngày ba ngày, thời gian từng ngày một trôi qua, Lý Hỏa Vượng tâm tình càng thêm lo được lo mất.
"Tiểu Lý, bạn gái cậu đến thăm cậu đó ~" nghe thấy hộ sĩ thông báo, Lý Hỏa Vượng trực tiếp búng người lên từ trên giường, phóng về phía cửa bệnh viện.
Ở trong hoa viên bệnh viện, Lý Hỏa Vượng gặp Dương Na. Họ kích động ôm lấy nhau.
Dương Na áp thanh âm mình nhỏ xuống ghé vào tai cậu nói: "Hỏa Vượng, là thật, ngọc bội nọ là thật!"
"Mình không bệnh! ! Ha ha ha! ! Mình không bệnh! !" Lý Hỏa Vượng kích động ôm nhỏ cô gái, không ngừng xoay quanh ở không trung.
Hai người sau khi hưng phấn, rốt cuộc bình phục tâm tình.
"Mình nhờ cậu hỗ trợ, không có ảnh hưởng đến cuộc sống cùng học tập của cậu chứ?" Lý Hỏa Vượng quan tâm hỏi Dương Na đang cùng ngồi ở bên cạnh bồn hoa.
Dương Na không có trả lời trực tiếp, mà chuyển hướng đề tài, cô đưa bốn ngoan tay mảnh khảnh về phía Lý Hỏa Vượng. "Cậu có biết ngọc bội kia giá trị bao nhiêu tiền không? Chừng này!"
"Bốn. . . . mươi ngàn?"
"Bốn trăm ngàn! Hơn nữa mình cảm thấy hắn khẳng định báo thấp hơn, nếu hỏi thêm mấy nhà khẳng định còn có thể cao hơn một ít."
"Bốn trăm ngàn. . . bốn trăm ngàn. . ." Lý Hỏa Vượng ngây ngô cười, con số này chẳng những có thể bù lại số tiền mà mình chữa trị mấy năm nay, còn có thể dư ra một ít, càng quan trọng là đây chỉ là bắt đầu.
"Dương Na, chuẩn bị làm tiểu phú bà chưa?"
Lý Hỏa Vượng trêu chọc làm cho hai má Dương Na hơi hơi đỏ lên. "Bớt nói xàm đi, loại chuyện này cũng quá kỳ quái, thật sự sẽ không tạo thành thương tổn đối với thân thể cậu chứ?"
"Không có, mình có thể có chuyện gì chứ, quá tốt rồi, nếu là như vậy, thời gian chữa trị của mình chỉ sợ phải chậm một chút, cái này là bảo bối đó, mình không thể được chữa khỏi nhanh như vậy."
Nghe nói như thế, vẻ mặt Dương Na khẩn trương hẳn lên, cô lo lắng nói với Lý Hỏa Vượng: "Hỏa Vượng, đây là hai chuyện khác nhau, mình không cần tiền, chữa trị của cậu tuyệt đối không thể dừng, thuốc cũng không thể dừng, cậu đáp ứng mình, nếu không mình sẽ không bao giờ giúp cậu nữa."
Lý Hỏa Vượng trong lòng nghĩ rất nhiều lý do phản bác, nhưng nhìn tới hai mắt quan tâm lo lắng của cô, trong lòng trào ra một dòng nước ấm. "Được, mình đáp ứng cậu."
Dương Na nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên đầu cầu."Vậy mới ngoan, cậu em xấu."
Khi hai người đang nói chuyện với nhau về việc xử lý miếng ngọc bội này như thế nào, mấy trung niên cao lớn cầm gậy an ninh vội vàng đi qua bên cạnh.
"Sư phụ Triệu, đã xảy ra chuyện gì à?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi một người quen trong đó.