Chờ các hộ sĩ thả mình ra, Lý Hỏa Vượng cắn móng tay ngón cái, qua lại ở trong phòng."Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây?"
Không đợi nghĩ ra biện pháp, cửa phòng bệnh đã có người từ bên ngoài đẩy vào, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bác sĩ chăm sóc của mình từ ngoài cửa đi vào.
Cậu nhất thời cười khổ, hai bên đều có chuyện, chạy cũng không thể chạy.
Bác sĩ mang theo vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ tay vào cậu, "Cậu đó, chờ gia đình đến thăm rời đi, chúng ta sẽ nói chuyện riêng."
"Gia đình đến thăm?"
Không đợi Lý Hỏa Vượng phản ứng lại, cậu đã nhìn thấy mẹ của mình sắc mặt tiều tụy vội vàng mang theo cam từ bên ngoài đi vào.
"Ba nghe nói con đánh nhau với người trong bệnh viện? Đầu con bị sao vậy? Sao lại bị băng thành như thế? Có đau không?" Ba cậu xông lên, vẻ mặt khẩn trương xem xét.
"Mẹ, không đau, con không sao, con thật sự không có sao, có sao là bọn họ." Lý Hỏa Vượng vội vàng trấn an.
Trấn an một hồi, Lý Hỏa Vượng cuối cùng vẫn không thể ngăn được nước mắt của mẹ mình rơi xuống.
Ở trước mặt chí thân, vô luận phiền toái gì thì giờ phút này đều phải đặt ra sau.
"Mẹ yên tâm, con khỏe lắm, bệnh của con đỡ hơn nhiều, hơn nữa bài vở của con cũng không tụt lại, chờ xuất viện là có thể tham gia thi vào đại học." Lý Hỏa Vượng tận khả năng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
"Đừng giấu diếm, bác sĩ đã nói cho mẹ biết, nói một chút đi, ngày đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Là ai ra tay trước."
Lý Hỏa Vượng dùng tận khả năng dùng giọng điệu dịu đi nói cho mẹ mình, nhưng cái này tựa như cũng không dịu đi bao nhiêu.
"Chúng ta chiếm lý, bồi tiền cái gì chứ! ! Là bọn họ làm không đúng, có bệnh thì cũng là trách nhiệm quản lý của bệnh viện! Nhà chúng ta chưa bao giờ khi dễ người, nhưng mà cũng tuyệt đối không để cho người khác khi dễ chúng ta! Có năng lực thì lên tòa đi! Đến pháp viện cũng là chúng ta có lý! !" Tôn Hiểu Cầm kích động vỗ bàn phành phành.
Nhìn bác sĩ xấu hổ sờ mũi ở một bên, Lý Hỏa Vượng tiếp tục trấn an."Mẹ, mẹ, đừng kích động đừng kích động, mẹ vất vả đến một chuyến thì hãy chuyện trò với con đi đã."
Tôn Hiểu Cầm ngăn chặn phẫn nộ trong lòng, xoay người lấy ra hoa quả trong túi. "Việc này con đừng quản, mẹ đến xử lý, đến, đây là nho sữa mà con thích, ăn nhiều một chút, con nhìn con đã ốm như thế này rồi, thức ăn bệnh viện không ngon à?"
"Không có không có, thức ăn bệnh viện cũng không tệ." Lý Hỏa Vượng ngồi ăn ở bên cạnh mẹ.
Nghe mẹ oán giận, ăn nho ngọt ngào, Lý Hỏa Vượng lòng yên tĩnh xuống.
Cậu thích loại cảm giác này, từ khi vào bệnh viện cậu đã rất lâu không có hưởng thụ được sự ấm áp cùng người trong nhà.
Nhìn mẹ mình, Lý Hỏa Vượng muốn mở miệng nói ra tất cả những gì phát sinh ở trên người mình, nhưng lời đến bên miệng, lại thả trở về.
Không được, mẹ không giống Dương Na, mình nếu nói, mẹ chỉ có cho rằng bệnh tình mình tăng thêm, không thể lại để cho mẹ lo lắng, chờ sau khi tất cả ổn định rồi hãy nói cho mẹ.
Ngay tại thời điểm hai mẹ con chuyện trò vui vẻ, di động của bác sĩ chăm sóc ở một bên kêu lên, "Chị Tôn, người nhà bên kia cũng đến, chị xem. . . . ."
"Con, an tâm ở đây, ăn nhiều một chút, ăn hết mẹ lại mua cho con."
Tôn Hiểu Cầm vẻ mặt ôn hoà nói với Lý Hỏa Vượng xong thì ưỡn ngực, quay người lại giống như một con gà trống sắp quyết đấu đi về phía cửa.
Không biết vì sao, nhìn bóng lưng của mẹ rời đi, Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng an tâm.
Mẹ tuy cường thế, nhưng chỉ cần đứng ở bên cạnh mẹ, Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy rất an tâm, mẹ tựa như một cây dù lớn chống ở trên đầu che gió chắn mưa cho mình, tất cả phiền toái lo âu trước đó ở giờ khắc này đều đã biến mất.
"Ha ha, đại sảnh khẳng định sẽ rất náo nhiệt." Lý Hỏa Vượng lại ngắt một quả nho bỏ vào miệng cắn, chất lỏng thơm ngon nổ tung ở trong miệng cậu.
Thời điểm nghĩ như vậy, thân thể Lý Hỏa Vượng chợt lảo đảo một chút, bốn phía tất cả lại một lần nữa bắt đầu đổi sắc. "Ai da, mẹ đến làm mình quên mất nên qua mặt lão hủi thế nào rồi, phải làm sao bây giờ?"
Khi bốn phía tất cả một lần nữa ổn định xuống, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy mình đứng ở trong phòng vật liệu, Đan Dương Tử sắc mặt không tốt đứng cách đó không xa. Thuốc dẫn khác thì cúi đầu đứng thành một vòng.
Đan Dương Tử tay phải dơ bẩn lật ra, một đám thứ gì đó dinh dính mấp máy màu đen xuất hiện ở trong tay lão, mỗi một lần vặn vẹo đều phát ra thanh âm như con cóc liếm tròng mắt.
"Hả? Không phải lấy Bạch Linh Miểu luyện đan sao? Đây là lật trời sao?"
Lý Hỏa Vượng do dự ngắn ngủi một giây rồi mở miệng hỏi: "Sư phụ, đây là cái gì?"
"Hừ, thứ tốt, Thái Tuế, Hắc Thái Tuế."