Lý Hỏa Vượng nhìn cô gái thiện lương trước mắt, hơi hơi lắc lắc đầu, "Nơi này cũng rất tốt, tôi đã ở quen rồi."
Một kẻ điên lẩm bẩm hoa chân múa tay chỉ có ở nơi âm u như thế này, mới có thể không dọa những người khác.
Bạch Linh Miểu môi run nhè nhẹ. Tựa như có chút khó có thể tin đối với những gì mà Lý Hỏa Vượng nói.
"Tôi cũng từng có nhà, tôi cũng từng có người nhà, nhưng mà. . ." Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn về trần nhà tối đen, vẻ mặt phức tạp bắt đầu hồi tưởng cái gì đó.
Cẩu Oa sau khi suy tư, nhỏ giọng nháy nhó đối với những người khác, "Nếu Lý sư huynh đã nói muốn ở lại trong này? Không bằng chúng ta đi đi?"
"Câm miệng!" Bạch Linh Miểu nói một câu làm cho Cẩu Oa bị dọa nhảy dựng, đây cũng không giống tiểu cô nương rụt rè trong quá khứ.
Bạch Linh Miểu nhanh chóng đi lên, vẻ mặt mười phần quật cường tiến tới, "Huynh làm như vậy không phải thất vọng người nhà của huynh sao? Nếu người nhà biết huynh hiện tại như thế này, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"
Lý Hỏa Vượng trên mặt lộ ra một tia cười khổ, "Bọn họ nghĩ như thế nào, tôi làm sao mà biết được, tôi ngay cả bọn họ đến cùng có phải là tồn tại thật hay không cũng không thể xác định! !"
"Tôi có lẽ chỉ là một tên điên không có bất cứ thứ gì cả, tôi không có thứ gì cả, tất cả đều là tôi tự nghĩ ra mà thôi." Lý Hỏa Vượng vẻ mặt trở nên mười phần đau khổ.
Bạch Linh Miểu đưa hai tay trắng nõn gần như trong suốt qua, cầm lấy tay của Lý Hỏa Vượng. "Lý sư huynh, huynh không phải hoàn toàn không có gì cả, huynh còn có chúng tôi."
Lý Hỏa Vượng ngẩn ra nhìn cô gái trước mắt, nhìn gương mặt bướng bỉnh chấp nhất của cô ta.
Trong nháy mắt, cậu phát hiện mình đã hiểu biết quá ít đối với cô gái trước mặt này, "Vì sao cô lại tốt với tôi như vậy?"
Bỗng nhiên bốn phía đều bắt đầu biến hóa, căn động cùng vách tường trắng toát của bệnh viện bắt đầu hoán đổi.
Ngũ quan Bạch Linh Miểu bắt đầu hòa tan, lại lần nữa ngưng tụ thành bộ dáng Dương Na, cô lúc này đang lệ rơi đầy mặt tràn ngập lo lắng.
"Na Na!" Lý Hỏa Vượng xông qua, vẻ mặt cực kỳ đau đớn ôm chặt lấy cô.
"Hỏa Vượng, cậu không thể buông bỏ bản thân, cậu phải sống, vô luận gặp phải cái gì cũng nhất định phải sống cho tốt, có được không?" Dương Na thanh âm run run.
"Cậu phải kiên trì, vô luận cậu gặp phải cái gì, vĩnh viễn cũng đừng gục ngã."
Sau đó khuôn mặt nọ lại biến thành khuôn mặt mẹ của cậu. "Con, con không thể chết được, nếu con chết, mẹ cùng ông già ở nhà sống thế nào đây! !"
Khuôn mặt nọ không ngừng biến hóa nhanh chóng, xuất hiện những người mà Lý Hỏa Vượng quen biết, đều cổ vũ cậu.
Bỗng nhiên tất cả bốn phía nhanh chóng dừng hình, phòng bệnh sáng ngời nhanh chóng ảm đạm xuống.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi buông người mình ôm ra, phát hiện mình ôm là Bạch Linh Miểu.
Lúc này cô gái bị ôm rõ ràng có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt của cô không có trốn tránh. "Lý sư huynh, chúng ta đi đi, nơi này ở lâu khó chịu."
Ngay sau đó, cô lại lấy ra tờ giấy từ túi ở bên hông đặt vào tay của cậu, "Lý sư huynh, huynh đưa cái này cho tôi cũng vô dụng, chúng tôi đều không biết chữ."
"Đúng vậy, Lý sư huynh, chuyện này phải huynh làm, người khác không làm được." Những người khác đều hát đệm theo.
"Tôi. . . . tôi. . . tôi biết. . ." Sỏa Tử vừa mới mở miệng, đã bị Triệu Ngũ bịt kín lại, hắn tiến đến bên tai Sỏa Tử nói: "Cho dù mày biết chữ thì mày cũng muốn làm bộ như không biết cho tao!"
Lý Hỏa Vượng yên lặng nhìn di ngôn của những người kia để lại ở trước mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Bạch Linh Miểu hai tay đẩy về phía trước, lại đẩy tờ giấy này về trước một ít. "Lý sư huynh, chính miệng huynh đã đáp ứng bọn họ, nam tử hán đại trượng phu không thể nuốt lời."
Thực tế cùng ảo giác đang không ngừng chuyển hoán ở trong đầu cậu, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đưa tay nhận lấy tờ giấy. "Chúng ta đi."
Lý Hỏa Vượng quyết định, vô luận mình ở nơi nào thì cũng phải tận khả năng sống sót cho tốt, cái này không chỉ vì bản thân, mà còn vì những người nhà có khả năng tồn tại cũng có khả năng không tồn tại này.
Lời này vừa ra, mọi người nhất thời thờ phào nở nụ cười.
Bọn họ không biết Lý Hỏa Vượng đang nghĩ thế nào, nhưng chỉ cần đối phương không tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này nữa là được rồi.
Một đám người cùng Lý Hỏa Vượng rời khỏi căn phòng tối tăm, muốn đi về phía cửa động, nhưng vừa mới đi chưa được mấy bước, Lý Hỏa Vượng đã gọi bọn họ lại.
"Đợi một chút, nếu đã quyết định rời đi, vậy phải vơ vét nơi này một chút mới được, Sỏa Tử ngươi cõng Triệu Ngũ, dẫn những người khác đi phòng bếp, lấy chút lương thực ăn ở trên đường, trên đường không ăn là không được."