Tự nhận thấy mình hơi lớn tiếng, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, dằn xuống bức bối. “Gia Cát huynh đừng trách ta quá gấp gáp, nhưng ta hiện tại không có chút xíu manh mối nào, mà ta cũng không có nhiều thời gian.” Gia Cát Uyên hiểu rõ gật đầu, ngay sau đó nhẹ nhàng nâng cao cuộn tranh, giũ mạnh. Xoẹt! Cuộn tranh màu trắng mở ra, một người suy yếu lăn ra ngoài. "Lý huynh, người này là Bắc Phong." "Đây là Bắc Phong? Bắc Phong mà ta mong muốn tìm kiếm lâu như vậy?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.