Lý Hỏa Vượng xoay người vừa muốn lui, một cái khăn voan đỏ thật lớn nháy mắt ập đến, bao phủ toàn bộ thân thể cậu. "Đừng nhìn. . . ." Một giọng nữ cực kỳ tinh tế không linh vang lên. "Hô!" Lý Hỏa Vượng cả người mồ hôi lạnh chợt giật mình tỉnh lại, cậu vội vàng nhìn về bốn phía, phát hiện cũng không có bảo gia tiên gì, cũng không có khăn voan đỏ gì, vừa rồi chỉ là một giấc mộng. Cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch Linh Miểu bên cạnh, Lý Hỏa Vượng kéo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.