“Ta không sao, ta không sao.” Hơi thở bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng lùi về sau một bước. Lữ Trạng Nguyên mang theo vẻ sợ sệt mà nói: “Như vậy rồi mà còn không sao, thân thể cũng không chạm được, đây chỉnh là quỷ mà. Tiểu đạo gia, người quên mất mình đã chết từ lúc nào vậy?” Loại tình huống này, người khác không giúp được Lý Hỏa Vượng, cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu từ từ tiêu hóa. Sau thời gian hai nén hương, Lý Hỏa Vượng dần dần khôi phục lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.