"Lý Tuế hiện tại học chữ càng ngày càng nhanh rồi, đã có thể hiểu được Hồng Trung nói gì, có điều mình phải dạy nó, lời trong miệng của một số người không nhất định là thật.” Lý Hỏa Vượng ăn mặc rách rưới và đầy bụi bẩn đang nằm dưới gầm cầu, nhìn lên đỉnh đầu và lẩm bẩm một mình. “Cộc cộc cộc.” Tiếng bước chân vang lên từ cửa gầm cầu, cậu nhớ đó là âm thanh của Hoan Hoan. Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn qua liền thấy cô bé đáng yêu đeo cặp sách...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.