"Thật có lỗi, Lữ ban chủ, trên người tôi có thương tích, nên không nói chuyện được, ông cứ tự tiện." "Ai ai, ngài nằm tốt ngài nằm tốt." Lữ Trạng Nguyên cũng không hỏi cái gì, vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, ông đương nhiên rõ ràng đạo lý biết càng nhiều càng nguy hiểm. Mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi, hai nhóm người cũng không tính đi nữa, dù sao bên cạnh có con sông nhỏ, rửa mặt cùng lấy nước dùng đều thực thuận tiện. Lý Hỏa Vượng ngủ không được yên lặng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.