Lời nói của Lý Tuế làm cho Lý Hỏa Vượng cảm giác được nỗi đau như kim đâm vào tim, hắn đưa tay vỗ vỗ trên người đối phương: "Đừng đợi nữa, cô ấy đi rồi." “Con biết mà, mẹ cũng nói nhị nương đi rồi, cho nên con mới chờ nhị nương trở về, nhị nương thích ăn cái này nhất.” Lý Tuế dùng mũi cọ cọ trên người con chó hoang huyết nhục mơ hồ kia. Môi Lý Hỏa Vượng hơi run lên, lần nữa mở miệng nói: "Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy cô ấy biến mất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.