Đi theo bên cạnh Huyền Âm một hồi, Lý Hỏa Vượng nhận thấy mình cầm danh sách đi phòng vật liệu kiểm kê phối liệu, là giống y như Huyền Dương làm lúc còn sống.
Khi Lý Hỏa Vượng cầm phất trần màu trắng đi vào phòng vật liệu, những người đang làm việc đều nhìn qua, trong ánh mắt khẩn trương mang theo một chút sợ hãi.
Cô gái bạc tạng mím môi bước tới hai bước, nhưng cuối cùng cũng không nói ra cái gì mà chậm rãi sợ hãi lui trở về.
Thân phận đối phương đã từ người bị áp bách đã biến thành người áp bách.
Lý Hỏa Vượng nhìn bọn họ suy nghĩ xoay chuyển hẳn lên, thân phận hai bên đã xảy ra biến hóa, mình có lẽ có thể tìm chút lợi lộc từ phương diện này.
"Này, trên người các ngươi có tiền không?" Lời này vừa ra mọi người đều ngẩn cả người."Tiền đó, nghe hiểu không? Chính là bạc, vàng ngọc bội cũng được."
Nói thật, Lý Hỏa Vượng hiện tại đang cần tiền, tiền bồi thường cho lão Lưu còn chưa biết cần bao nhiêu, nhà mình chỉ là gia đình bình thường, nếu bồi thường nhiều mà nói, mẹ chỉ sợ sẽ phải bán nhà, do đó cậu rất bức thiết kiếm tiền.
"Dù sao ở trong này cũng không tiêu được, không bằng đều đưa ta đi, cái này tính là phí bảo hộ, về sau ta sẽ che chở cho các ngươi."
Nói trắng ra như vậy, những người khác cũng đã hiểu, người trong phòng vật liệu bắt đầu sờ soạng ở trên người. Bọn họ không cầu Lý Hỏa Vượng bảo hộ, chỉ cầu đừng có ăn hiếp bọn họ là đã tốt rồi.
Nửa khối bạc vụn lớn bằng ngón cái dã biến thành màu đen, một cây trâm đồng, bốn chục đồng tiền ngoài tròn trong vuông, đây là toàn bộ thu hoạch của cậu.
Nhìn mấy thứ này Lý Hỏa Vượng thở dài, mình tựa như đã tính toán sai, mấy người này làm gì mà có tiền chứ, mấy thứ này đổi ra tiền nhắm chừng còn không bằng tiền trong thẻ bảo hiểm y tế của mình.
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng xoay người trở về, cậu nhìn thấy cô gái bạch tạng kia ngượng ngùng cởi một chiếc giầy ra, từ trên cổ chân trắng nõn đến gần như trong suốt của mình lấy xuống một cái lắc chân bằng vàng quấn chỉ đỏ.
Mở to hai mắt nhận lấy, Lý Hỏa Vượng đặt cái lắc chân bằng vàng ở trong lòng bàn tay tung tung. Cái lắc chân này mặc dù có chút mảnh, nhưng nói như thế nào cũng là vàng, nhắm chừng giá trị có thể không ít tiền.
Cậu hài lòng nhét mấy thứ này vào tay áo của đạo bào, rồi lấy tay chỉ vào cô gái bạch tạng nọ nói: "Các người nghe đây, về sau phòng vật liệu về cô ta quản, chuyện gì cũng ngheo theo cô ấy."
Nhìn thấy mọi người chần chờ gật đầu, Lý Hỏa Vượng cầm theo vật liệu thuốc đã chuẩn bị sẵn đi về phía đan phòng.
Cậu vừa đi vừa nhìn trộm về phía bên hông những người khác, ý đồ tìm kiếm cái ngọc bội nào khác. Đáng tiếc cậu thất vọng phát hiện mình cũng không tìm được.
Khi Lý Hỏa Vượng một lần nữa đi vào đan phòng, thì nhìn thấy cái đan lô gây cảm giác áp lực kia chậm rãi mở ra.
Mấy viên đan dược màu lam sậu theo tay áo Đan Dương Tử vung lên, nhanh chóng sắp hàng chỉnh tề tiến vào hồ lô màu vàng đất bên hông của hắn.
Chiêu thức ấy làm Lý Hỏa Vượng nhìn mãi không thôi, đây chính là thần thông mà Huyền Âm vẫn nói, mình không biết có thể nghĩ biện pháp học được hay không. "Chỉ nghĩ đến kiếm tiền cũng là mình bố cục quá nhỏ, nếu có thể đưa năng lực này vào thực tế, vậy. . ."
Lý Hỏa Vượng xoay người đặt vật liệu thuốc trong tay xuống, chuẩn bị đứng ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, hiện tại mình còn chưa biết cái gì cả, vẫn nên quan sát nhiều hơn.
"Huyền Dương ~ "
"Lại nữa à? Nhanh như vậy sao? Mình thực thành chạy chân à? Cũng không thể cứ làm chân chạy được, nghĩ biện pháp để cho lão hủi kia giao thần thông cho mình mới được."
Lý Hỏa Vượng hai tay khép lại chắp tay hướng về Đan Dương Tử nói. "Sư phụ, ngài có gì dặn dò?"
"Đi, mang một thuốc dẫn tên là Bạch Linh Miểu ở trong phòng vật liệu lại đây."
Lý Hỏa Vượng trong lòng thót lên một cái, tay phải vói vào trong tay áo sờ sờ cái lắc chân buộc chỉ đỏ kia, Bạch Linh Miểu hình như là tên của cô gái mắc chứng bạch tạng kia.
"Hử ~?" Đan Dương Tử quay đầu nhìn về phía đệ tử mới hồi lâu không có phản ứng.
Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm thấy đau cả răng, nói thật, mình vừa rồi còn nói sẽ che chở cô ta, rồi lập tức trở lại nói đưa cô ta đi chịu chết, cái này thật sự nói không qua nổi.
"Ta nói ngươi có nghe thấy không?"
Cảm giác được giọng điệu Đan Dương Tử bắt đầu trở nên không tốt hẳn lên, Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ thở dài một hơi nhắm hai mắt lại.
Chờ khi cậu mở to mắt lại, đã một lần nữa về trong phòng bệnh màu trắng. "Phải làm sao bây giờ?"
Nếu là quá khứ, cậu sẽ không nói hai lời mà trực tiếp làm theo, nhưng vấn đề là thế giới bên kia giờ lại rất có khả năng là thật, mình nếu thực đưa người đi mà nói, chỉ sợ sẽ thật sự là giết người, thật sự có chút không qua được một cửa trong lòng.