Dương Na lắc đầu: “Cậu ăn đi, mình ở bên ngoài muốn ăn cái gì đều có thể mua, cậu ở trong này muốn ăn gì đều không dễ dàng.” Lý Hỏa Vượng gật đầu, lấy một viên chocolate nhân rượu bỏ vào miệng cắn nhẹ, chút ngọt ngào bao lấy đầu lưỡi. “Đúng thật, đã lâu rồi ta không nếm được vị này, lâu, rất lâu . . .” Trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ nhớ nhung sâu thẳm. Cậu hoàn toàn không thể quay về, chỉ có thể dựa vào ảo giác giả dối này để nguôi ngoai...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.