“Cha, chúng ta đi đâu?” “Thượng Kinh!” Cùng với tiếng ra lệnh của Lý Hỏa Vượng, chiếc xe quay cuồng, bắt đầu lăn bánh và dần dần rời khỏi chân núi không nhận ra hình hài này. Chính tại lúc xe ngựa chưa đi được bao lâu, một bàn chân to giẫm lên vết hằn bánh xe, chủ nhân của nó là Xúc Xắc mang một cái đầu vuông vắn. “Ha ha ha! Tâm Tố thật thú vị!” “Hương khí trầm lắng ứng càn khôn, mùi hương thoang thoảng thấu thiên môn, kim điểu bay đi như mây tiễn, thỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.