Thời gian từ từ trôi qua, khu dân cư dần dần an tĩnh lại, trong đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng đầu ngón tay của Lý Hỏa Vượng ma sát huyệt Thái Dương. Đến một giờ sáng thì Lý Hỏa Vượng khép mắt lại tuyệt vọng nằm ngửa ra sau, đầu óc ù đặc. "Được rồi, ta sai rồi, ta sợ cái này thật. Tại sao thâm ảo như thế chứ, rõ ràng ta đã học lúc đến trường rồi mà sao xem không hiểu?” Có một số việc không phải dựa vào nghị lực, nỗ lực liền có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.