Rõ ràng chỉ là một bát cơm chiên xì dầu nhưng Phùng Bát Vạn cảm giác như đang ăn gan rồng và tủy phượng. Ăn hơn nữa bát anh ta mới bưng bát canh lên húp. Cúi đầu nhìn bát canh rau dại, thấy một lớp mỡ heo mỏng manh thì Phùng Bát Vạn càng sung sướng húp ngon lành. Húp một tiếng, cả người run lên, trong khoang miệng tràn ngập hương vị khó tả, thật lâu không thể tiêu tán, thật sự rất ngon. “Khà.” Ngưu Tam dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, thở dài nhẹ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.