Trong động lặng ngắt như tờ, vô luận là thuốc dẫn hay là đệ tử, đồng tử, không ai dám động.
"Tốt! Đều không nói gì sao? Ta sẽ hỏi từng người một! Trường Minh Trường Nhân, thời điểm ta luyện đan, các ngươi làm cái gì?"
Hai vị đệ tử lưng mang trường kiếm lập tức hành lễ đối với Đan Dương Tử. "Bẩm sư phụ, hai người chúng ta theo ngài dặn dò, thủ ở cửa lớn Thanh Phong quan, một khắc cũng không có chậm trễ! !"
Đan Dương Tử mặt không chút thay đổi đi đến trước mặt bọn họ, chăm chú nhìn thần thái bọn họ. Nhìn chằm chằm đến hai người họ đều chảy xuống mồ hôi lạnh, Đan Dương Tử lúc này mới chậm rãi nhìn về một bên. "Huyền Nguyên! Ngươi thì sao?"
Mà Lý Hỏa Vượng lúc này đứng ở bên cạnh Huyền Nguyên trong lòng căng thẳng, cậu biết kế tiếp sẽ đến phiên mình, vội vàng tự bơm hơi ở trong lòng, kiên trì kiên trì! Chỉ cần đừng để cho hắn nhìn ra sơ hở, mình thắng định rồi!
"Huyền Dương! Đến ngươi, ngươi hôm nay sau khi đưa hoàn thuốc dẫn đến đây, ngươi đi đâu?"
Trong nháy mắt nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng lập tức nói. "Đệ tử ở phòng vật liệu. Chuẩn bị vật liệu lần sau cho sư phụ."
"Phải không?" Đan Dương Tử đi tới, mùi thối làm người ta buồn nôn trên người hắn cùng cảm giác uy áp làm cho người ta hít thở không thông khiến thân thể Lý Hỏa Vượng căng thẳng đến cực hạn, cậu rốt cuộc rõ ràng các sư huynh vừa rồi vì sao lại chảy mồ hôi nhiều đến như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở dưới áp lực cao, trên trán Lý Hỏa Vượng mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều.
Bỗng nhiên thân thể nhẹ đi, ngay tại thời điểm cậu nghĩ mình đã tránh được một kiếp, thanh âm Đan Dương Tử lại vang lên. "Các ngươi ai thật sự nhìn thấy Huyền Dương ở phòng vật liệu?
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng đưa đi, cậu nhìn thấy Đan Dương Tử đã đi tới trước mặt đám người Bạch Linh Miểu ở phòng vật liệu, lời này của hắn là nói với thuốc dẫn này.
"Nghĩ tốt rồi nói, nếu ai có thể giúp ta tìm ra là ai làm, bản đạo gia chẳng những đưa hắn về nhà, còn phát thêm tiền."
Lời này vừa ra, mấy chục người tàn tật còn lại trong phòng vật liệu nhất thời mở to hai mắt, bọn họ muốn về nhà, nằm mơ cũng muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này.
"Sư phụ. . . . . Lý sư huynh lúc ấy quả thật cùng một chỗ với chúng ta. . . ." Cảm giác được lòng người có chút nóng nảy Bạch Linh Miểu mở miệng trước.
Đan Dương Tử nhìn thật sâu ở trên mặt của cô, "Ồ? Những người khác thì sao?"
Lúc này Cẩu Đản hô hấp có chút dồn dập, vẻ mặt có chút giãy dụa, cuối cùng hắn cắn răng một cái dậm chân đứng dậy. "Tiên nhân gia gia, ta nói! Huyền Dương kia hôm nay căn bản là không có tới phòng vật liệu lần nào! Người nọ khẳng định là hắn!"
Lời này vừa ra, Huyền Âm ở trong đám người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hầu như muốn cười ra tiếng, mạng mình đã được bảo vệ rồi.
Đan Dương Tử quay đầu giống như nhìn Lý Hỏa Vượng, chậm rãi đi đến trước mặt Cẩu Đản, tay phải đưa lên bốp một cái trực tiếp quất ở trên mặt hắn. "Thúi lắm! Buổi sáng hôm nay thuốc dẫn là Huyền Dương tự mình đưa tới! Hắn không đi phòng vật liệu thì đi đâu tìm thuốc dẫn? Ngươi là muốn tìm chết sao?"
Cẩu Đản giống như bị dọa vỡ mật, vội vàng quỳ ở trên đất nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, không ngừng dập đầu. "Tiên nhân gia gia, ta sai rồi, trong lúc nhất thời ta bị mỡ heo che mắt, vừa rồi là ta nói dối."
Đan Dương Tử mặt không chút thay đổi nhìn Cẩu Đản sợ tới mức muốn tè ra quần ở trên đất, ngay sau đó, bỗng nhiên xoay người lại nhìn Huyền Âm. "Ngươi vừa rồi cười cái gì? Huyền Dương bị vu hãm, ngươi thực vui mừng sao?"
Lời này vừa ra, Huyền Âm nhất thời sợ tới mức thân thể run lên, thân thể Đan Dương Tử truyền đến áp lực mạnh mẽ ép tới làm cho hắn hầu như không thở nổi.
Theo Đan Dương Tử từ từ đi về phía hắn, Huyền Âm vẻ mặt càng ngày càng kích động, hoảng đến mọi người ở bên cạnh không biết chân tướng cũng nhìn ra được rõ ràng là không thích hợp.
Khi Đan Dương Tử đi đến trước mặt hắn, hắn hoàn toàn không chống đỡ được nữa, trực tiếp khụy ở trên đất, nước tiểu màu vàng chậm rãi chảy ra từ dưới vạt đạo bào. "Sư phụ! Đây không phải ta muốn làm! Là Chính Khôn sư huynh buộc ta làm như vậy! !"
Lời này vừa ra, Chính Khôn ở bên cạnh vẻ mặt dữ tợn hẳn lên, hai chân dùng sức giẫm mạnh ở trên mặt đá, giống như một con báo săn kéo theo tàn ảnh phóng về phía cửa động.
"Lại có thể là ngươi!" Đan Dương Tử hừ lạnh một tiếng, đạo bào tay phải vung lên, cùng với tiếng leng keng thanh thúy vang lên, từng đồng tiền đồng màu xanh quay cuồng rơi ở trên đất, rồi xoay tròn lên giống như con quay.
Mắt thấy Chính Khôn đã sắp chạy ra khỏi cửa động, Đan Dương Tử chân phải mang giày vải giẫm mạnh một cái, bụi đất bị hất cao lên.