Khương Anh Tử nhìn tất cả phát sinh ở trước mắt, thoạt nhìn có chút hoảng loạn, dường như đang suy nghĩ cái gì. "Ha ha ha! Hay! Giết hay lắm!” Nhị Bính biến thành gậy người cười to. Giọng nói của Nhị Bính dẫn tới Lý Hỏa Vượng chú ý, cậu cũng cười theo, ném kiếm đi, xoay người lảo đảo đi tới. Viên thuốc cầm máu chữa thương bị nhét vào miệng của Nhị Bính, Lý Hỏa Vượng quay sang nói với Tiểu Mãn: “Muội hãy lấy kim sang dược mua trên trấn lại đây.” "Cái gì?" Tiểu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.