Tầm mắt của hắn hướng về sau xe ngựa, nhìn về phía toàn bộ gánh hát thuộc về mình đang ở đường nhỏ trong rừng. Trừ bỏ một chiếc xe ngựa kéo xe chưa trang phục biểu diễn cùng nhạc khí ra thì còn có một nhà ba người lớn nhỏ của mình, cùng với hai cháu ngoại trai bà con xa dẫn từ trong thôn ra, đừng nhìn gánh hát nhỏ, nhưng đây là toàn bộ gia sản hắn vất vả mới có được trong những năm qua.
Chính là dựa vào gánh hát nhỏ này, ở thời điểm mùa màng không tốt, mới có thể giúp cả nhà mình có cơm ăn no.
"Cha, uống nước ăn bánh đi." Lữ Cử Nhân đưa bánh cùng bình nước cho cha.
"Ăn cái gì mà ăn, chưa tới giờ cơm ăn cái gì mà ăn! Tưởng lương thực là nhặt được à? Mày có biết hiện tại giá lương thực thế nào không? Con gái mày đã hai tuổi, mà sao cứ như trẻ con vậy! Sao không hiểu chuyện như vậy!"
Bị đổ ập xuống mắng một trận, Lữ Cử Nhân cũng không giận, cười cười lui trở về, đưa những thứ trong tay cho vợ.
"Thế nào, lại bị mắng à? Anh chính là thích ăn mắng mà." La Quyên Hoa mang đồ ăn để lại trên xe, lại dùng ngón tay chọc chọc con gái bảo bối đang ngồi trên thùng xe.
"Mắng vài tiếng cũng không mất đi miếng thịt nào, mắng thì mắng thôi, từ sau khi mẹ qua đời, tính tình cha cứ như vậy."
"Ài, đương gia, những gì mà tối hôm qua em nói với anh, anh đến cùng là có nói với cha không vậy?"
"Chờ thêm chút thời gian rồi nói sau, gần đây không có nơi diễn, cha cũng khó khăn." Vừa nói đến vấn đề này, Lữ Cử Nhân sắc mặt khổ sở hẳn.
"Hắc! Khó khăn gì ngay cả tiền mua vải may đồ cho cháu gái cũng không có sao? Hiện tại nó mặc đều là đồ diễn."
"Đồ diễn. . . thật ra cũng được mà. . ."
"A a a! Quỷ! ! !" Một tiếng thét chói tai hoảng sợ cắt ngang hai vợ chồng nói chuyện, cũng làm cho cả gánh hát không khí nhất thời khẩn trương hẳn lên.
Không bao lâu, những người khác nhìn thấy, một thiếu niên cởi truồng kêu cha gọi mẹ vọt ra khỏi rừng, vọt vào trong lòng Lữ Trạng Nguyên.
"Quỷ cái quỷ gì! Ban ngày ban mặt có quỷ gì chứ! Nhanh mặc quần lên!"
Lữ Trạng Nguyên tuy trong miệng răn dạy con trai mình, nhưng hắn vẫn như chắn ở trước Lữ Tú Tài, nắm chặt tẩu thuốc trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cánh rừng.
Bên trong bóng người chớp động, xem ra là có người đang đến đây.
…
"Có. . . . . có. . . . . có. . . . . có cứt!"
"Mắt tao đâu có mù, đừng đi tới trước nữa, mày muốn ăn à? Nói mày ngốc, cũng không ngốc đến mức đó chứ."
"Cẩu Oa đừng nói nữa, trên đường có người."
"Hắc hắc, nghe ngài, Lý sư huynh."
Không bao lâu, Lữ Trạng Nguyên nhìn thấy một đám người đi ra từ trong rừng.
Khi nhìn thấy bộ dáng những người này, Lữ Trạng Nguyên nhất thời hít vào một hơi khí lạnh, khó trách vừa rồi con trai nhỏ lại nói là có quỷ, những người này trông cũng quá dọa người đi.
Một người gầy teo trên mặt đầy vết đen vết trắng, cô gái tóc bạc trắng, quái nhân chân vòng kiềng nằm ở trên lưng một người, thậm chí còn có người mặt mọc đầy lông.
Lữ Trạng Nguyên vào nam ra bắc cũng được xem là kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn bị một màn trước mắt dọa.
"Cha, con sợ." Lữ Tú Tài không ngừng lui về phía sau, tựa như là muốn tận khả năng co rút thân xác về phía sau phụ thân mình.
"Mày sợ tao chẳng lẽ không sợ sao?" Lữ Trạng Nguyên ở trong lòng mắng con trai mình, nếu không phải trong đám người này, có một đạo sĩ cùng mấy người bộ dáng đạo đồng, ông ta chỉ sợ đã sớm xoay người chạy mất ròi.
Lữ Trạng Nguyên run run chắp tay nói với Lý Hỏa Vượng. "Xin hỏi vị đạo gia này, những… người này đều là tinh quái mà người hàng phục sao?"
Lời này vừa ra, nhất thời hắn thu hoạch được rất nhiều ánh mắt địch ý.
"Lão già kia nói cái gì đó! Chọc đánh à, nói ai tinh quái đó?"
Lữ Trạng Nguyên nhìn thấy đạo sĩ nọ khoát tay ngăn cho tinh quái mặt trứng đen khí thế bức người ngậm miệng, trong lòng càng xác định ý nghĩ của mình.
"Vị lão trượng này, làm phiền cho hỏi, con đường này đi thông nơi nào vậy?"
"Ngũ lý cương! Phía trước chính là Ngũ lý cương, không xa không xa. Ha ha a."
Nói xong lời này, Lữ Trạng Nguyên lấy tẩu thuốc trong tay vụng trộm hơ nóng mông một cái, ngựa hí vang một tiếng kéo thùng chạy theo đường nhỏ trong rừng.
"Ai! Ngựa của ta! Ngựa của ta! Mau đuổi theo." Lữ Trạng Nguyên dẫn theo những người khác làm bộ lo lắng đuổi theo ngựa.
Bọn họ chạy trốn rất nhanh, không bao lâu đã vứt những người kai ở lại phía sau.
Một lần chạy này chính là một canh giờ, nhìn thấy con trai nhỏ của mình chạy đến ói cả ra, Lữ Trạng Nguyên lúc này mới huýt sáo để cho ngựa dừng lại.
Chờ sau khi dừng lại, ông cũng không để ý tới con trai nhỏ, mà trước tiên xem ngựa kéo xe thế nào rồi, ở trong gánh hát tử này, ngựa còn có giá hơn cả con người.
Lúc này trời đã từ từ trở tối, đã sắp đến buổi tối.