"Rắc" một tiếng, trong nháy mắt toàn bộ đồng tiền vỡ nát bắn tung tóe ra, vỡ nát không chỉ là đồng tiền, còn có Chính Khôn ở xa xa.
Tứ chi hắn giống như đã bị năm ngựa xé xác, trực tiếp đứt ra thành từng đoạn.
Chính Khôn đã không còn tứ chi, máu không ngừng chảy lại có thể vẫn không chết, vẫn giống như một con giòi trườn về phía cửa.
"Oa a, ngươi là theo ta lâu nhất, sao lại chính là ngươi! Ta sớm nên nghĩ đến, cấm chế trong phòng ta cũng là ngươi giải." Đan Dương Tử dữ tợn đưa chân dẫm lên trên đầu Chính Khôn, ngăn trở hắn trườn đi.
"Sư phụ. Ta. . . ta sai rồi, sư phụ, ta giờ đã thành phế nhân, người tạm tha cho ta một lần đi!"
"Sư phụ, lúc trước khi hòa thượng Chính Đức tự truy sát chúng ta, là hai bào đệ của ta đã đổi mạng để chúng ta chạy trốn! Sư phụ!"
Đan Dương Tử chân hơi hơi hạ xuống, trực tiếp áp mặt Chính Khôn lên trên đất tới đỏ tía lên, làm cho hắn nói không ra lời nữa.
"Oa a, ngươi biết không? Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, thật ra bản đạo gia đã biết rõ ràng, ngươi với hai đệ đệ của ngươi đều là bạch nhãn lang không thể nuôi được! !" Đan Dương Tử nói từng chữ một, trong khi đó chân hắn cũng không ngừng tăng thêm lực.
"Bốp!" Cùng với một tiếng nổ vang, một giọt máu dinh dính bắn đến trên mặt Lý Hỏa Vượng.
Tìm được người đánh vỡ người trong chai của mình rồi, nhưng Đan Dương Tử lại không thể cao hứng nổi, gương mặt hắn phức tạp nhìn thân xác của Chính Khôn, hung hăng nhấc chân đá bay.
"Lão tử hầu như đã xem ngươi thành nửa con trai! Kết quả ngươi lại đối với lão tử như vậy!"
Trong động lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại có tiếng hít thở dồn dập của Đan Dương Tử.
Loại tình huống này duy trì chừng hai nén hương, Đan Dương Tử chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa ngon tay trực tiếp chỉ về Lý Hỏa Vượng ở trong đám người. "Ngươi, đến đây, dập đầu tổ sư gia."
Lý Hỏa Vượng hơi hơi ngẩn ra một chút, cuối cùng ở dưới ánh mắt mọi người đi qua, quỳ ở trên đất tiến hành dập đầu đối với ba bức tượng ở trên tường kia.
Làm một bộ lưu trình ba lễ chín khấu xong, lúc này Lý Hỏa Vượng nâng lên ba cây nhang đã rõ ràng đối phương muốn làm cái gì. "Về sau ngươi chính là đệ tử quan môn của bản đạo gia!"
"Vâng, sư phụ." Lý Hỏa Vượng lúc này hưng phấn hầu như tâm can đều muốn run run. "Giờ khắc này rốt cuộc đã đến, yên tâm, bệnh hủi, ta tuyệt đối sẽ trợ ngươi đắc đạo "thành tiên"! !"
"Đi theo ta, vi sư có chuyện muốn ngươi làm." Đan Dương Tử thật cẩn thận nâng hài cốt cái đầu bình hoa ở trong lòng bàn tay.
Đi theo phía sau Đan Dương Tử, Lý Hỏa Vượng một lần nữa trở lại chốn cũ, đi vào chỗ ở của người này.
"Vù vù vù ~!" Đường dây đen quấn quanh phiến đá giống như con rắn nhanh chóng bay múa, chui vào cổ tay áo Đan Dương Tử, cái gọi là thiên thư kia hoàn toàn hiện ra ở trước mắt hắn. "Mặt trên viết cái gì ngươi xem có hiểu không?"
Lý Hỏa Vượng giả bộ xem thật kỹ một hồi, có chút nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, trước đây ngài nói với ta phương pháp thành tiên là nội đan ngoại đan song tu mới có thể thành tiên? Nhưng mà không đúng, trên đây không có nội đan gì."
"Hả? Cái gì? !" Đan Dương Tử âm tình bất định nhìn về thi thể cái đầu bình hoa ở một bên.
"Thiên chân vạn xác." Lý Hỏa Vượng chém đinh chặt sắt nói.
Trời mới biết cái đầu bình hoa kia trước đây đã nói bừa cái gì với Lý Hỏa Vượng, mình nếu cứ đi tiếp thì rất có thể sẽ trực tiếp đi vào đường cùng, so với như vậy, chẳng thà đơn giản thẳng thắn trực tiếp làm lại từ đầu.
Hơn nữa mình cũng không nói bừa, đây là sự thật, cái gọi là công pháp thành tiên của Đan Dương Tử trước đây quả thật là do cái đầu bình hoa kia biên ra, căn bản chính là giả.
Đương nhiên, kế tiếp mình biên cũng sẽ không là thật.
Đan Dương Tử âm tình bất định suy tư, lúc bắt đầu hắn còn chưa muốn tin tưởng lời của Lý Hỏa Vượng, nhưng hắn đa nghi lại càng nghĩ điểm đáng ngờ lại càng nhiều.
Khó trách mình lâu như vậy cũng không có thành tiên, khó trách nha đầu kia nói những thứ viết trên thiên thư sẽ thay đổi, căn bản không có thứ gì chắc chắn, thì ra là như vậy.
"Rắc ~ phì!" Một ngụm cục đàm ghê tởm màu xanh lục bị Đan Dương Tử trực tiếp phun lên trên cái đầu bình hoa, hắn xoay người nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, "Vậy ngươi nói, trên thiên thư viết là cái gì?"
"Hả. . . . Là một công pháp bộ nội công, mặt trên nói, phải ở năm cũ chưa đi, năm mới mới đến, phối hợp vài loại ngoại đan đồng thời phục dụng tu luyện, mới có thể rút đi một cỗ linh khí đến từ tiên giới được thiên đạo rót vào thế gian, hút vào trong cơ thể để cho bản thân đắc đạo thành tiên." Lý Hỏa Vượng nhìn vào phiến đá nọ, cau mày biên ra mà nói.