"Tốt tốt tốt! ! Đồi giọng rất tốt!" Ông lão mặt đầy hồng quang ngẩng đầu, lại là một khối bạc vụn bay lên, nghênh đón những tiếng cảm ơn của La Quyên Hoa.
Lý Hỏa Vượng đối với trò khôi hài trước mắt này có chút nhàm chán, cậu ngáp một cái rồi nằm lên trên đống cỏ, nói với Triệu Ngũ ngồi ở bên cạnh: "Tôi ngủ một hồi, cậu cứ xem đi."
"Được, sư huynh."
Chờ khi Lý Hỏa Vượng lại mở to mắt, phát hiện mặt trời đã lên cao, những người khác đang tán gẫu ở bốn phía, xem ra đêm qua mọi người đều nằm ở đống rơm qua một đêm.
Xa xa sân khấu kịch đã hủy đi, người Lữ gia đang bận rộn chất đồ nghề vào trong rương trên xe ngựa.
"Triệu Ngũ, chúng ta còn mấy ngày lương?" Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Không nhiều lắm, ăn tiết kiệm thì nhiều nhất ba ngày." Triệu Ngũ mở miệng đáp.
Lý Hỏa Vượng từ trong lòng moi ra mấy chục đồng tiền cùng một khối bạc nhỏ đen đúa lúc trước lấy được từ trong phòng vật liệu đưa cho hắn. "Đi trong thôn đổi lấy chút lương thực đi. Nhắm chừng cũng đủ để đi đường."
Mấy chục người, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, lương thực tiêu hao rất lớn, từ trong Thanh Phong quan mang theo nhiều túi đồ ăn như vậy, đến giờ đã ăn gần hết rồi.
Triệu Ngũ nằm ở trên lưng Sỏa Tử vừa muốn bảo Sỏa Tử vào thôn, nhưng sau khi nghĩ nghĩ, đưa tay gọi một đạo đồng nhỏ trông dễ coi, một bên đặt tiền vào trong tay hắn, một bên nhẹ giọng dặn dò cái gì đó.
Lý Hỏa Vượng một tay chống lên trên đống rơm, nhảy xuống đi về sân khấu kịch ở xa xa.
"Lão trượng, chúng ta khi nào thì khởi hành?" Lý Hỏa Vượng hỏi Lữ Trạng Nguyên.
Lữ Trạng Nguyên lúc này vẻ mặt lại có chút lo lắng, "Tiểu đạo gia, làm phiền đợi một lát, con dâu tôi dẫn theo Tú Nhi sáng sớm hôm nay không biết đã chạy đi đâu, chờ nó trở lại lập tức khởi hành."
Lý Hỏa Vượng cảm thấy nghi hoặc. "Hả? Không thấy? Không phải đó sao?"
Khi Lữ Trạng Nguyên nhìn theo ngón tay của Lý Hỏa Vượng về phía đầu thôn, thì nhìn thấy La Quyên Hoa trong tay cầm mấy thước vài, ôm con gái cười khanh khách đi về bên này.
Nhìn thấy con dâu, Lữ Trạng Nguyên nhất thời nổi trận lôi đình, cầm tẩu thuốc đi qua mắng cho một trận.
Đối mặt cha chồng phẫn nộ, La Quyên Hoa có vẻ cực kỳ vô tội. "Cha không phải bảo con đi trong thôn mua vải sao. Nói trên trấn vải mắc. . ."
Sau khi phát tiết lửa giận một hồi, Lữ Trạng Nguyên xoay người lại, cười nói với Lý Hỏa Vượng: "Tiêu đạo gia, không có việc gì, vậy chúng ta đi thôi."
"A ~! Cha, trước khoan đi đã, khi con đi mua vải, cũng đã kiếm được mối làm ăn."
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng cùng Lữ Trạng Nguyên đồng thời nhìn về phía La Quyên Hoa. "Mối làm ăn gì?"
"Chúng ta có thể làm ăn cái gì nữa, đương nhiên là làm ăn về hát hí khúc. Cố chủ là vị lão gia đêm qua cho tiền thưởng nhiều nhất đó! Cha đi xem thử, ông ấy nói có một số chuyện muốn nói riêng với cha."
Nghe nói như thế, Lữ Trạng Nguyên nhất thời đi không được, ông chậm rãi xoay người ngượng ngùng cười với Lý Hỏa Vượng.
Tuy đối phương không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt, Lý Hỏa Vượng đương nhiên rõ ràng ý của đối phương. "Không sao, bầu gánh kiếm tiền quan trọng hơn. Chỉ là chờ thêm một ngày mà thôi."
"Ai da ai da, có lỗi có lỗi, lão hán tôi đi quá liền về." Lữ Trạng Nguyên nói xong, cầm tẩu thuốc trong tay cắm ở sau cổ, vui vẻ hài lòng kéo con dâu đi về trong thôn.
Lý Hỏa Vượng một lần nữa trở lại đống rơm, nhàn đến phát chán, cậu lấy cái đạo linh khô quắt đi ra, tinh tế đánh giá.
Nếu mình thật sự có thể sử dụng Du lão gia, vậy không thể nghi ngờ phải làm cho thực lực của mình tăng lên rất nhiều.
Đáng tiếc thứ này hiện tại không triệu được, phải nghĩ biện pháp sửa mới được.
Lật qua lộn lại nhìn kỹ vài lần, phát hiện cũng không có thứ gì lạ, chỉ biết gõ chỗ lõm của nó ra là khả năng duy nhất.
"Nếu sửa được nó, có phải có thể sử dụng hay không?"
Lý Hỏa Vượng suy tư một lát, ở phía dưới chuông đồng lót một khối đá vuông, sau đó cầm lấy một viên đá dùng sức đập xuống.
Viên đá vừa đập xuống, tiếng chuông chói tai lập tức vang lên, Lý Hỏa Vượng nhất thời đầu đau muốn nứt, viên đá trong tay cũng cầm không nổi.
"Như vậy không được, phải hỏi trong thôn này bên có thợ rèn hay không." Lý Hỏa Vượng dùng sức lắc lắc cái đầu.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đạo đồng kia kéo hai gói to đi về bên này.
Cậu vội thu chuông lại, đi theo Sỏa Tử cùng Triệu Ngũ trên lưng qua bên đó.
"Lý sư huynh, chúng tôi chỉ đổi được chừng này." Trên gương mặt non nớt của đạo đồng tràn đầy bất an, tuy bọn họ đều còn nhỏ, nhưng bọn họ lại rất hiểu chuyện, dù sao không hiểu chuyện đều đã bị Đan Dương Tử giết rồi.
Lý Hỏa Vượng đưa tay mở bao tải, phát hiện bên trong đều là khoai lang khô.