"Đúng rồi, không sai được, thạch tín thiên về hàn, phải có Công bà ngư loại vật khô nóng này trung hoà. Diệu mà! Còn có Đại mỗ mỗ này lại có thể dùng để nhập đan, ta trước đây thật không nghĩ tới, nếu người có thể nhập đan, vật âm tà này sao không thể nhập đan chứ?" Người này lại có thể bắt đầu não bổ ra tính cân bằng của đan dược.
Lý Hỏa Vượng phát hiện, Đan Dương Tử thời điểm thông minh thực thông minh, nhưng thời điểm ngu muội là thật ngu muội, hắn không tin ai, chỉ tin thứ gì mà bản thân hắn tự nghĩ ra.
Nếu có một từ để biểu đạt mà nói, thì phải là mê tín, không có thế giới thần quỷ, mê tín quỷ thần đại biểu cho ngu muội, có thể có thế giới thần quỷ thì mê tín vẫn là ngu muội, chỉ là thứ mê có khác nhau mà thôi.
Đúng lúc này, tay phải Đan Dương Tử đưa vào trong cổ tay áo, đồng đạo linh thiếu một góc xuất hiện ở trong tay hắn, chính là cái loại chuông dùng để thao tác cương thi mà cậu thường hay xem thấy ở trong các phim về cương thi.
Theo hắn bắt đầu dùng sức lắc chuông, tiếng chuông chói tai nháy mắt vang lên, Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm thấy đầu đau muốn nứt, cậu theo bản năng ôm đầu cắn chặt răng.
Cái tiếng chuông đồng quỷ dị này chẳng những ảnh hưởng đến thính lực của cậu, còn ảnh hưởng đến cả tầm nhìn của cậu.
Tất cả bốn phía đều bắt đầu vặn vẹo biến hình, toàn bộ thế giới giống như đang kịch liệt lay động.
"Cái gì vậy? Đan Dương Tử đang làm cái gì trò gì vậy? Mình đã bại lộ cái gì sao? Chẳng lẽ đã bị hắn phát hiện?"
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, cậu nhìn thấy góc bàn, bên cạnh đạo bào Đan Dương Tử, thậm chí là một bên của thiên thư, toàn bộ trong phòng, ở cạnh góc tất cả những gì nhìn thấy được, giống như sống lại vặn vẹo chậm rãi ngưng tụ ở trước mặt Đan Dương Tử.
Cái vật thể hình thành từ cạnh góc tất cả những gì nhìn thấy được rất khó miêu tả là bộ dáng gì, nhưng duy nhất khẳng định được là nó có thể hoạt động.
Lý Hỏa Vượng nghĩ mình nhìn lầm, cậu dùng sức lắc lắc đầu, kết quả không lắc thì còn đỡ, lắc lên một cái thứ nọ lại theo Lý Hỏa Vượng lắc đầu lại có thể biến thành hai cái.
Khi nhìn thấy hai thứ gì đó phủ phục ở trước mặt Đan Dương Tử cũng đang không ngừng vặn vẹo, trong lòng Lý Hỏa Vượng có suy đoán. "Hai thứ này là tới trợ giúp hắn tìm tài liệu thuốc?"
Ngay tại thời điểm cậu nghĩ như vậy, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Đan Dương Tử xoay người bốc lên một nắm bùn từ trên đất nhét vào miệng, rồi bắt đầu bô la bô lô nói cái gì đó đối với hai thứ này.
Thanh âm rất quái lạ, nghe lên hoàn toàn không giống thanh âm con người có thể phát âm ra, nhưng hai thứ nọ giống như lại nghe hiểu, cao thấp chìm nổi một chút rồi nhanh chóng tán đi.
Theo chúng nó rời khỏi, không gian đang không ngừng vặn vẹo đã dần dần khôi phục bình thường.
"Oa a, đừng có gấp, tuy những thứ trên thiên thư rất khó kiếm được, nhưng lại không làm khó được sư phụ của ngươi, ở bên ngoài, vi sư vẫn có nhân mạch." Đan Dương Tử đắc ý nói.
"Đúng vậy, sư phụ đã là tiên trong loài người, thế gian chỉ sợ không có chuyện gì có thể làm khó được ngài! Nhưng sư phụ, vừa rồi là cái gì vậy?"
"Hừ hừ, oa a, ngươi còn phải học, thứ đó chính là "Du lão gia" ở trên thiên thư nói tới."
Nguy cơ trong quá khứ thủy chung làm cho Lý Hỏa Vượng thần kinh căng thẳng, nên vẫn không có thời gian suy nghĩ một vấn đề, đó là nơi này đến cùng là thế giới thế nào.
Cái gì Đại mỗ mỗ, cái gì Du lão gia, xem thế nào cũng không giống những thứ tầm thường.
Nếu không phải thời điểm ăn cơm, ăn đều là thịt heo thịt dê bình thường, cậu thật sự thiếu chút nữa đã nghĩ những vật sống ở trên đời này không có thứ gì là bình thường.
"Ài, thứ này là bảo bối tốt, đạo gia ta lúc trước vì cướp được nó, cũng đã tốn rất nhiều công phu." Đan Dương Tử một lần nữa mang chuông đồng nọ bỏ vào tay áo.
"Cướp?"
"Đương nhiên là cướp, không cướp người khác sẽ tặng không cho ngươi sao? Hừ! Chúng ta không có người khác có thì làm sao giờ? Cướp!"
"Đây là khi ta 5 tuổi, đã học được khi một đứa lớn hơn đã cướp cái sủi cảo ta mới xin được từ trong tay ta."
"Lúc còn trẻ, ta cướp phụ nữ cướp ngựa cướp bạc, sau đó ta cướp công pháp, cướp pháp khí, cướp đệ tử, thậm chí toàn bộ Thanh Phong quan đều là ta cướp được! Ngươi thấy tượng tổ sư gia có nói gì không? Hừ hừ." Nói tới cái này, trên mặt Đan Dương Tử lộ ra một tia đắc ý.
"Oa a, người lớn nói là ngươi phải nghe, đây là dạy cho ngươi tốt, biết không? Ta là xem ngươi như người một nhà, mới nói cho ngươi."
"Nhưng sư phụ, cướp không được thì làm sao?"
"Cướp không được? Cướp không được ngươi không biết kết hội mà cướp sao? Cái đầu của ngươi không biết suy nghĩ sao? Kết hội vẫn không cướp được thì hạ thuốc, hạ thuốc không được thì bày mưu đâm sau lưng! !"