"Đang ~" một tiếng, mũi kiếm từ chỗ va chạm một phân thành hai, thanh trường kiếm đã biến thành một cây kiếm gãy.
Nhìn kiếm gãy trong tay, Lý Hỏa Vượng nhất thời có chút phát mộng, vũ khí vừa mới tới tay đã không còn nhanh như vậy.
Nhìn trái nhìn phải, Lý Hỏa Vượng đi nhanh tới vài bước, đoạt lấy thanh kiếm từ trong tay Trường Nhân đã chết. "Hoàn hảo vẫn còn một cây để dùng."
"Táp —" trường kiếm vào vỏ, Lý Hỏa Vượng đi xung quanh thiên thư nghĩ nên làm cái gì tiếp theo.
Cậu vốn tính hủy diệt cái gọi là thiên thư này, nhưng hiện tại xem ra thiên thư thật có chút gì đó, rất khó nói thứ này không phải là bảo bối.
Nếu đã hạ quyết tâm thì không thể bỏ qua, thứ có giá trị như vậy tự nhiên không có khả năng tùy ý vứt bỏ. "Mặc kệ thế nào, trước lấy đi, nếu không được thì đưa ra hiệu cầm đồ đổi chút tiền cũng được."
Về phần ý tưởng dựa vào thứ này mà thành tiên mà không thực tế, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn từ bỏ, cậu đã thấy được kết cục những người đã thử qua trước đây, cậu không muốn trở thành người kế tiếp.
Lý Hỏa Vượng cố sức ôm lên ước lượng, phiến đá này sức nặng còn nặng hơn một ít so với cậu tưởng tượng, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể thừa nhận.
Sau khi dùng vải bọc phiến đá này lại rồi buộc ở sau lưng, cậu nói với những người đang chờ đợi ở một bên: "Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này."
Dầu thắp được hắt vào căn động hôi thối của Đan Dương Tử, ngọn lửa theo dầu thắp lan tràn ở trên đất, điểm hỏa tất cả những gì có thể điểm hỏa ở trong phòng, bao gồm Trường Minh Trường Nhân cùng Huyền Nguyên ở trên đất.
Thế lửa rất lớn, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một màn trước mắt mới rõ ràng, thi thể nhân loại là vật thiêu đốt thiên nhiên.
Bọn họ một bên theo đường cũ trở về, một bên dần dần điểm hỏa toàn bộ các phòng. Ngọn lửa cực nóng hỏa dần dần liên hợp lại, thiêu đốt tất cả những gì có thể thiêu đốt trong Thanh Phong quan, hun đen tất cả những gì mà không thiêu được.
"Khụ khụ ~" khói đặc bắt đầu làm cho mọi người ho khan lên, mọi người đều tăng tốc nhanh hơn.
Hồi lâu mọi người đứng ở dưới ánh mặt trời, yên lặng nhìn cửa động Thanh Phong quan đang bốc khói đặc cuồn cuộn ra bên ngoài.
Khói đặc cuồn cuộn thẳng lên trên trời, bao vây lấy toàn bộ âm u cùng tà ác trong Thanh Phong quan, biến mất ở trên bầu trời sáng ngời.
Lý Hỏa Vượng ngửa đầu cười ha ha, lưng mang trường kiếm cùng phiến đá, xoay người đi về đường nhỏ ở trong rừng xa xa. "Chúng ta đi thôi."
Những người khác lưng cõng lương thực đều đuổi theo, bất tri bất giác Lý Hỏa Vượng đã trở thành đầu lĩnh của bọn họ.
Nhìn đường nhỏ trong rừng cây ở xa xa đang dần dần tới gần, Lý Hỏa Vượng tâm tình giờ phút này đã không còn đi xuống nữa.
"A, nơi này xem qua thực kỳ lạ, cũng không biết tương lai còn có thể gặp phải dạng người gì, dạng chuyện gì nữa, bỗng nhiên cảm thấy thật chờ mong."
Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt cậu, lại hít không khí tươi mới, tâm tình của cậu bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
"Lý sư huynh, huynh chậm một chút, mắt tôi đau."
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Bạch Linh Miểu đang ôm mắt của mình ở dưới ánh mặt trời.
Cậu đi qua, nâng mặt của cô cẩn thận quan sát, kinh ngạc phát hiện, mình có thể từ trung ương đồng tử mắt của cô nhìn thấy mạch máu ở mặt sau của mắt, ánh hồng nhạt chính là màu sắc của mạch máu đỏ sậm bị ánh sáng chiếu vào.
"Cái này. . . hẳn là chỗ thiếu hụt nào đó?" Lý Hỏa Vượng trong lòng suy đoán.
Cậu không phải làm nghề y nhưng cậu cũng đoán được một ít, bởi vì Lý Hỏa Vượng nhớ mấy ông lão làm thầy tướng hoặc tẩm quất bị chứng bạch tạng, tuyệt đại bộ phận đều là người mù.
Xem qua loại bệnh này của Bạch Linh Miểu sẽ làm cho mắt bị tật gì đó, sẽ yếu hơn nhiều so với mắt người bình thường.
Như vậy không thể được, Lý Hỏa Vượng từ cắt lấy một mảnh vải trên vạt áo đạo bào màu xanh của mình, nhẹ nhàng bịt lên mắt của Bạch Linh Miểu. "Về sau chỉ cần đi ra dưới ánh mặt trời, cô phải bịt lại."
"Nhưng. . . như vậy tôi sẽ không nhìn thấy."
"Không sao, tôi dẫn cô." Lý Hỏa Vượng bắt lấy tay phải mềm mại của Bạch Linh Miểu, dẫn theo những người khác đi nhanh về phía trong rừng.
Bạch Linh Miểu lảo đảo vài cái, rồi rảo bước đi theo Lý Hỏa Vượng.
——————————
"Sỉ sỉ sỉ ~" Lữ Trạng Nguyên mặt đầy nếp nhăn cầm cái tẩu thuốc của mình dùng sức gõ lên trên hộp.
Sau khi gõ hết những vụn thuốc cháy ở bên trong tẩu ra, hắn lại lấy thuốc lá mới từ trong hộp nhét vào trong tẩu, dùng mồi lửa điểm hỏa.
Sau khi thoải mái rít một hơi, hắn hô về phía cánh rừng: "Tế oa tử, đã xong chưa?"
"Sắp rồi!" Bên kia truyền đến tiếng một thiếu niên đáp lại.
"Lừa lười cứt đái nhiều, đi ỉa mà còn còn chậm như vậy, không biết còn tưởng tao bạc đãi mày, cho mày ăn đất chứ." Lữ Trạng Nguyên một bên hút thuốc lá một bên bất mãn mắng con nhỏ của mình.