"Xương ngựa? Mày tha từ đâu tới vậy? Sau này đừng có ngặm lung tung, da chết trên người ta cũng gần lột ra hết rồi, không thể ăn nữa.” Màn Thầu hiển nhiên không hiểu ý của Lý Hỏa Vượng, nó cúi đầu dùng cái mũi đen đen sì kia của mình đẩy đẩy móng ngựa kia về phía bên chân của Lý Hỏa Vượng: “Hu?” Lý Hỏa Vượng đưa tay vỗ vỗ đầu nó, quay người nhìn về phía Tôn Bảo Lộc ở đối diện: "Được rồi, ăn cũng kha khá rồi, đệ đi đi, ta biết, mỗi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.