Thê tử bệnh ba mươi năm vậy mà có thể nhận thức được ông, Triệu Tần nằm mơ cũng không ngờ tới. Lý Hỏa Vượng như Y Tiên trong mắt Triệu Tần. “Vậy được rồi, nếu không có việc gì nữa thì tạm vậy đi, chúng ta về đây, ngày mai còn phải lên đường.” Lý Hỏa Vượng dợm bước đi nhưng bị Triệu Tần giang hai tay chặn đường, giọng nói run rẩy sai khiến đệ tử của mình: “Nguyên Hổ! Đi Đông Phủ Lâu bày tiệc, mở tiệc lớn!” Vì biểu đạt thành ý, Triệu Tần dốc hết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.