Hơn nữa hắn khác với đệ tử ký danh như Lý Hỏa Vượng, không cần phải quan tâm để ý tới những việc từ trên xuống dưới ở trong Thanh Phong quan này, về phần bình thường hắn làm cái gì, Lý Hỏa Vượng cũng không biết.
Hai người một trái một phải giao nhau, theo bả vai Chính Khôn nhẹ nhàng hất tới, Lý Hỏa Vượng trực tiếp đụng vào thân thể hắn, trong nháy mắt tông vào người này, Lý Hỏa Vượng cảm giác mình giống như đụng phải một khối sắt vậy.
Chính Khôn đứng yên, quay người ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu. "Huyền Dương, ngươi gần đây ở trong quan cũng thật thoải mái đó, sư phụ người được ngươi nịnh cũng thật vui vẻ."
Lý Hỏa Vượng nhíu mày nhìn hắn một cái, cũng không nói gì xoay người muốn rời đi.
Nhưng cậu còn chưa đi mấy bước, đã cảm thấy phía sau truyền đến một luồng lực lớn, trực tiếp đẩy cậu đi ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng lảo đảo vài bước, ổn định hồi lâu, cuối cùng mới không có ngã lăn ra.
"Như thế nào, Huyền Dương sư đệ, bản sư huynh nói chuyện cũng không để ý phải không?" Chính Khôn hai tay ôm ngực từng bước một đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng hỏi.
"Chính Khôn sư huynh, ta còn cần đi giúp sư phụ chuẩn bị vật liệu đó." Lý Hỏa Vượng vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Bớt con mẹ nó lấy sư phụ đến áp ta, năm đó ta cùng sư phụ bị người đuổi giết, ngươi còn không biết ở đâu! Ta nói cho ngươi, Huyền Dương, bình thường thành thật làm tốt chuyện của ngươi là được rồi, khác chuyện tốt nhất thì câm miệng, đừng có mà không biết điều." Chính Khôn giọng điệu lại nghiêm khắc thêm một phần.
Lý Hỏa Vượng cũng không cảm thấy tức giận, mà lẳng lựng nhìn Chính Khôn trước mắt, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, đối phương quả thật tính tình rất kém như Huyền Nguyên từng nói, nhưng không có nghĩa là người này lại xốc nổi như vậy?
"Thế nào? Câm điếc à? Nói chuyện đi!"
Lý Hỏa Vượng vừa rồi vẻ mặt vẫn đơ đơ bắt đầu sinh động hẳn lên, trong giọng của cậu bắt đầu mang theo một tia châm chọc.
"Sư phụ coi trọng ta là tính toán của sư phụ, chẳng lẽ sợ sư phụ sẽ mang biện pháp thành tiên nói cho ta biết, mà vậy cũng là chuyện của người, Chính Khôn sư huynh chỉ sợ là không quản được rồi."
Chính Khôn ngẩn ra một chút, vẫn chưa có phản ứng lại, đối phương lại có thể dám nói với mình như vậy.
Sau khi hắn lấy lại tinh thần, vẻ mặt dữ tợn hai ngón tay kẹp chặt lại giống như một cây dùi nhỏ cách đạo bào trực tiếp đâm ở dưới eo trái Lý Hỏa Vượng.
"Chỉ bằng ngươi cũng xứng sao? Công pháp thành tiên sư phụ còn chưa nói cho ta biết, người sẽ nói cho ngươi? Ngươi cho ngươi là ai? Cặn bã! !"
Đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa làm cho Lý Hỏa Vượng đau ngất đi, nhưng trên mặt hắn lại cười lên, hắn đoán đúng rồi.
"Ha ha, sư phụ không nói cho ngươi, là do ngươi ngộ tính quá thấp, Chính Khôn sư huynh, loại chuyện tu tiên này là nhìn thiên phú, thiên phú của ngươi đã không được, vậy đừng để sư phụ lãng phí thời gian ở trên thân thể ngươi."
Lời này giống như chạm vào nghịch lân của Chính Khôn, hắn rút ra hai ngón tay, lại liên tục đâm ba cái vào người Lý Hỏa Vượng. "Căn bã này! Mày muốn chết! !"
Dưới cơn đau, Lý Hỏa Vượng tiếng cười lại càng lúc càng lớn, "Ha ha ha, đến đi, giết chết tao đi, để xem sư phụ biết đệ tử trong quan tàn sát lẫn nhau, sẽ có phản ứng gì."
Nhìn Lý Hỏa Vượng trước mắt tiếng cười từ to biến thành điên cuồng, Chính Khôn chân phải đá ra, trực tiếp đá cậu văng lên trên tường. "Hừ! Đồ điên không biết sống chết."
Lý Hỏa Vượng nằm ở trên đất hồi lâu vẫn chưa thể hồi lại được, qua chừng một chén trà nhỏ, bên cạnh có một đôi tay to lớn đưa tới nâng cậu lên.
"Ài, Huyền Dương sư đệ, sao ngươi không nghe khuyên bảo như vậy chứ, ta không phải đã nói ngươi tôn kính đối với Chính Khôn chút sao? Ngươi sao còn trêu chọc hắn chứ?"
Người nói chuyện là Huyền Nguyên làm người hiền lành, bởi vì tính cách hắn hiền hoà, là người duy nhất trong Thanh Phong quan nói chuyện với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ôm nách, chịu đựng đau đớn nói: "Thế nào? Hắn có thể giết ta hay sao? Du lão gia của sư phụ đang ở bên cạnh nhìn đó, đệ tử trong đạo quan chết nữa là sẽ không thể duy trì nổi."
"Cái gì Du lão gia?" Huyền Nguyên vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Hắn không biết? Lý Hỏa Vượng trong lòng bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ những người này không biết biện pháp sư phụ theo dõi toàn bộ Thanh Phong quan?
Liên tưởng đến hai vị nội môn đệ tử trong đám người đã chết đi trước đó, Lý Hỏa Vượng phát hiện những người này nói không chừng là thật không biết.
"Không có gì, ta nói đúng là hắn không dám ra tay."
"Nói cũng không phải nói như vậy, hắn là nội môn đệ tử, ngươi là đệ tử trên danh nghĩa, tuy không dám trực tiếp đánh chết ngươi, nhưng hắn muốn cho ngươi mang giày nhỏ (làm khó dễ) thì quả thực là dễ như trở bàn tay."
"Ha ha, chân ta nhỏ, trời sinh thích hợp mang giày nhỏ."