Khi Lý Hỏa Vượng từ trên xe ngựa đi xuống, vảy máu vừa mới khép lại trên người hắn nhao nhao nứt ra, không ngừng chảy máu ra ngoài. Tuy rằng vẫn rất đau, có điều trải qua quá nhiều, Lý Hỏa Vượng bắt đầu trở nên có chút thích ứng. Chờ sau khi hắn từ xe ngựa đi ra, mới phát hiện bên ngoài trời đã tối, Lý Tuế ngồi xổm bên đống lửa cầm một quyển sách, móng tay dữ tợn không ngừng vẽ thứ gì đó trong không trung. “Cha? Cha tỉnh rồi à?” Lý Tuế ngẩng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.