Mắt thấy sắp bị ép sát đến góc tường, không còn đường lui, Lữ Tú Tài cắn răng, giơ cao đồng tiền về phía cái đầu đang lao về phía mình, cái đầu kia lập tức bị bức lui chừng nửa bước. "Không có việc gì, không có việc gì! Thứ này sợ đồng tiền!" Lữ Tú Tài thở hồng hộc, không ngừng an ủi chính mình. Sau khi chạy đến mức cả người đầy mồ hôi, lúc này hắn ta mới có cơ hội nhìn xem rốt cuộc vật kia là thứ gì. Đó là một người, hay chính...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.