Gia Cát Uyên mọc ra nửa đoạn từ Tích Cốt kiếm, lấy bàn tay trái chỉ còn lại xương cốt từ trong đám thịt máu ra, dùng ngón tay xương trắng đó vuốt vuốt sợi tóc mai dính bết máu: “Lý huynh, ngươi nói cái gì? Ta là Tâm Bàn. Tâm Bàn cho dù là chết rồi, tam hồn thất phách, thập tình bát khổ cũng thuộc về tam thân cũ kia, ngươi sao có thể lấy đi.” Lời này khiến cho Lý Hỏa Vượng bước chân lảo đảo, sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch. Dường như đứng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.