Rất nhanh trong thế giới mờ ảo, Bạch Linh Miểu nhìn thấy một vệt màu đỏ kia, đó là đạo bào huyết sắc của Lý sư huynh. “Lý sư huynh, cơm xong rồi.” Bạch Linh Miểu từ xa hô lên với vệt màu đỏ kia. Nghe thấy giọng nói, Lý Hỏa Vượng nhìn sang bên đó, mỉm cười nói: "Cảm ơn mẹ.” “Này, xem con nói kìa, còn cần nói cám ơn gì với mẹ nữa à.” Tôn Hiểu Cầm ngồi trên ghế bên giường bệnh, mở hộp thức ăn trong lòng ra. Món mặn là sườn kho tàu, món...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.