“À mà ngày mai cậu còn ở không? Nghe bác sĩ nói chứng bệnh của cậu rất hiếm thấy, bọn họ muốn lấy tên của cậu đặt cho căn bệnh.” Lý Hỏa Vượng câm nín nhắm mắt lại, không muốn nghe nữa. Trong tiếng lải nhải của đối phương, Lý Hỏa Vượng mơ màng thiếp ngủ. Khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại thì phát hiện đã quay lại giường gỗ, toàn thân bị xiềng xích trói, còn được đắp một lớp chăn, thế này mới thở phào một hơi. Lý Hỏa Vượng nhìn ở bên cạnh, bề ngoài của cô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.