“Vậy ngươi định cứ tiếp tục chờ như vậy? Đời đời kiếp kiếp chờ đợi?” “Không sao cả, ta có thể chờ, dù sao trí nhớ của ta chỉ có một giờ, cũng không sợ phát điên trong chờ đợi dài đằng đẵng.” Hồng Trung dùng ánh mắt hài hước kia nhìn Lý Hỏa Vượng. “Ta có thể chờ, ngươi có thể chờ sao? Tuy rằng ngươi không nói, nhưng chuyện của ngươi xem ra tương đối gấp đó, ngươi phải thêm tiền.” “Đừng quậy nữa! Bên ngoài hiện giờ có phiền phức lớn! Nghĩ về mấy người Bạch Linh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.