Nhìn chữ "Nhà" trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua. "Thì ra đây chính là nhà sao? Xem ra trước đây ta đã hiểu lầm sư thái rồi.” Nghĩ đến việc vặt vãnh trước kia, khóe mắt Lý Hỏa Vượng hơi ươn ướt. Nơi đó từng là nơi duy nhất cậu có thể cảm nhận được sự ấm áp ở thế giới điên cuồng này, nhưng nơi đó đã không còn nữa rồi. “Chân nhân?” Kim Sơn Trảo nhìn ra được cảm xúc của Lý Hỏa Vượng có chút...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.