Tuy những đãi ngộ này Lý Hỏa Vượng không mấy để ý, nhưng những người khác ở phòng vật liệu lúc này nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng mười phần hâm mộ, trở thành đệ tử ký danh của Đan Dương Tử, là có thể không phải chết nữa.
Nhưng cái này ở Đan Dương Tử thấy còn chưa đủ, không có gì thực tế là không thể thu hút được người. "Huyền Dương à, nếu đã vào bản giáo, vậy bản đạo gia cũng phải để ý một chút."
Nghe thấy gọi mình, Lý Hỏa Vượng vội vàng đi bên cạnh hắn, nghe giọng điệu tựa như là muốn cho đồ.
Đan Dương Tử từ trong hồ lô bên hông đổ ra năm viên đan dược màu đen, đặt ở Lý lòng bàn tay Hỏa Vượng.
"Cầm lấy, năm viên này là đan dược thần tiên bản đạo gia luyện chế, uống vào chẳng những có thể cho ngươi thêm mười năm dương thọ, lại có tạm thời cho ngươi thần thông bảo mệnh đại lực."
Lý Hỏa Vượng nhíu mày đặt mấy viên đan dược này ở trước mặt mình, "Thứ này không phải cũng lấy thịt người để luyện chế chứ?"
Ngay ở thời điểm hắn nghĩ như vậy, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nhìn thấy, một viên đan dược trong tay hơi hơi lăn lộn, từ hình tròn biến thành hình trứng, tựa như bên trong có thứ gì đó muốn từ bên trong chui ra.
Chờ hắn chăm chú quan sát lại, thì phát hiện đan dược nọ đã không có biến hóa gì.
"Cái đệch, thần kinh bị sao à? Mình để ý những chuyện ở trong ảo giác để làm gì, đây đều là giả, mình tuyệt đối không thể hãm vào trong đó."
Lý Hỏa Vượng ảo não lấy tay xoa xao đầu.
Đan Dương Tử không có để ý tới động tác dị thường của Lý Hỏa Vượng, mà quay đầu nhìn về phía những người còn lại. "Nhìn thấy chưa? Đối nghịch với đạo gia chỉ có con đường chết, nhưng chỉ cần giúp đạo gia là đều có thưởng, hơn nữa là thưởng rất nhiều! !"
Ánh mắt mọi người qua lại ở giữa Đan Dương Tử cùng đan dược, lúc này trong lòng mỗi người đều đang nghĩ điều gì đó, nhưng về phần nghĩ tới cái gì, thì chỉ có bản thân bọn họ mới biết được.
Thấy mục đích của mình đã đạt được, Đan Dương Tử huy huy tay áo dài dơ bẩn, để mọi người tán đi tiếp tục làm việc.
Lý Hỏa Vượng lúc này cũng không cần đi phòng vật liệu nữa, đạo hiệu của cậu là Huyền Dương, như vậy tất cả những gì Huyền Dương có được trước đây đều là của cậu, đạo bào địa vị thậm chí là gian động riêng kia.
Nhưng lúc này cậu cũng không quá để ý những gì phát sinh ở trong ảo giác, cậu càng để ý những gì mà cậu thu được.
Hai tay cậu ôm trước ngực, nhìn hai thứ đang đặt ở trên giường bệnh, ngọc bội cùng đan dược.
"Ông trời ơi, cái này thật đúng là có thể mang ra được."
Nhưng khó khăn của Lý Hỏa Vượng hiện tại là một vấn đề cũ đặt ra trước mặt cậu, làm cho cậu không thể không đối mặt.
"Nếu mình mang đan dược này ra ngoài, sau khi uống thật sự có hiệu quả, vậy nơi đó đến cùng có phải ảo giác hay không? Bản thân mình đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Trước đây cậu thật sự quán triệt lời dặn của bác sĩ, kiên định xem tất cả ở đó đều là ảo giác, nhưng thứ này thiên chân vạn xác xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, trong lòng cậu bắt đầu dao động.
Nếu đó thật sự là ảo giác, vậy thứ này bởi vì nguyên nhân gì mà biến thành thực thể, có nguy hại gì đối với bản thân?
Nếu bên kia là một thế giới, vậy. . . .
Sư tỷ khùng khùng bị sư phụ luyện thành đan dược, Huyền Dương bị đỉnh đen cắn nuốt, các loại hình ảnh khủng bố làm cho người ta sợ hãi không ngừng hiện lên ở trong đầu cậu, làm cho hô hấp của cậu trở nên dồn dập hẳn lên.
"A! ! Thật phiền mà, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có." Bực bội Lý Hỏa Vượng đưa hai tay cào cào đầu mình.
Sau khi phát tiết xong, Lý Hỏa Vượng cuối cùng vẫn phải đối mặt, sau khi suy tư thật lâu cuối cùng cậu xác định biện pháp ứng đối của bản thân.
Ảo giác bên kia mặc kệ là thật hay là giả, mình vẫn phải tận khả năng phối hợp giống như trước kia, hoàn toàn xem đó là thật.
Nếu vạn nhất là thật, vậy mình cũng có thể an thân bảo mệnh.
Nếu là giả, vậy mình cũng không có tổn thương gì.
Trước mắt mình phải thực nghiệm độ thật giả cùng giá trị của những thứ mang về đây, rồi mới tính tới bước tiếp theo.
Xác định xong biện pháp ứng đối, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi dùng ngón trỏ cùng ngón cái cầm lên một viên đan dược đặt ở trước mắt.
"Không được, tự mình uống quá nguy hiểm." Ánh mắt cậu hướng về những người bệnh phơi nắng ở trong hoa viên bên ngoài.
Trong lòng chỉ giãy dụa một giây ngắn ngủi, cậu lại bỏ xuống. Bọn họ đều là người đáng thương giống như mình, sao có thể để bọn họ thử nghiệm thuốc chứ. Về sau có thời gian nghĩ biện pháp tìm một con chuột bạch để thử.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lại đưa ánh mắt về phía ngọc bội hình tròn kia. So sánh với đan dược thì thứ này dễ xử lý hơn nhiều.