Mục lục
Đạo Quỷ Dị Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhìn trái nhìn phải phát hiện không tìm thấy Đan Dương Tử, bọn họ đưa ánh mắt cảnh giác hướng về phía Lý Hỏa Vượng máu thịt mơ hồ, "Này! Yêu nghiệt phương nào! Nói! Sư phụ của chúng ta đâu?"

"Sư phụ? Ngươi đang giẫm lên đó, mặt khác ta là Huyền Dương, hai vị sư huynh."

Lời này để cho Trường Nhân cùng Trường Minh theo bản năng cúi đầu nhấc chân, một ít nội tạng hiện ra ở trước mắt bọn họ, đồng tử hai người nháy mắt co rụt đến nhỏ nhất.

Lý Hỏa Vượng nhìn trái nhìn phải, từ trên đất nhặt lên nửa khuôn mặt của Đan Dương Tử, "Xem, hắn thật sự đã chết."

"Là bị ta chỉnh chết." Lý Hỏa Vượng tự nói luôn với bọn họ.

"Theo lý mà nói, cả đời này của hắn giết người như ma, đáng chết từ sớm, nhưng ta không phải vì vậy mà giết hắn. Ta giết hắn là ân oán tư nhân."

Ngay ở lúc Lý Hỏa Vượng muốn nói rõ với hai người trước mắt nguyên nhân tại sao mình lại làm như vậy, Trường Minh Trường Nhân hai người sau khi liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái không nói hai lời, nhanh chóng cắm trường kiếm vào vỏ kiếm, nhanh chóng xoay người phóng ra ngoài cửa.

"Này, các ngươi chờ ta nói xong rồi hãy đi." Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ hô theo bọn họ.

Sau khi hô hồi lâu vẫn không có phản ứng gì, cười khổ Lý Hỏa Vượng ôm cái bụng còn đang hơi hơi đau, đi ra ngoài cửa.

"Bệnh hủi đã chết! Hắn đã chết! Đều xuất hiện đi, các ngươi có thể về nhà! !" Lý Hỏa Vượng trong tay cầm cái chuông đồng móp méo dùng sức lắc, lớn tiếng hô ra bốn phía.

Hôm nay là mùng 1 năm mới, tiếng chuông chói tai cũng không có đưa tới Du lão gia, mà là đưa tới đám đồng tử cùng thuốc dẫn.

Khi bọn họ nhìn thấy nửa khuôn mặt trong tay Lý Hỏa Vượng, đều mừng rỡ như điên, quỳ xuống đất dập đầu lạy về bốn phía.

Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi ở trong đường hầm, cậu muốn truyền tin tức này đến tai mỗi người trong Thanh Phong quan.

Càng ngày càng nhiều người gia nhập vào đội ngũ của cậu, bắt đầu cùng nhau hô to theo cậu: "Bệnh hủi đã chết! Hắn đã chết! Chúng ta có thể về nhà!"

Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm giác được bên cạnh có người đưa tay qua đỡ mình, cậu quay đầu nhìn phát hiện là Bạch Linh Miểu vui quá mà tràn đầy nước mắt.

Lý Hỏa Vượng cười cười với cô, giơ lên nửa khuôn mặt của Đan Dương Tử dùng sức vung lên. "Bệnh hủi đã chết, mọi người đều có thể về nhà mừng năm mới! Mọi người đều có thể về nhà!"

"Hây! Lý sư huynh! Huynh cũng có thể về nhà! Chúng ta đều có thể về nhà!"

Lý Hỏa Vượng vẻ mặt cứng đờ, ngay sau đó tiếp tục dùng sức lực lớn nhất của mình vung lên cái chuông đồng trong tay, dùng hết sức lực lớn tiếng rống lên: "Đan Dương Tử đã chết! Đều xuất hiện đi! Mọi người có thể về nhà! !"

Nhưng cũng không phải toàn bộ người trong Thanh Phong quan đều cao hứng như vậy, ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng đi đến gần chỗ ở của Đan Dương Tử, lại nghe thấy xa xa có tiếng kim loại va chạm.

Lý Hỏa Vượng dẫn theo mọi người đi qua, ở nơi ở dơ bẩn của Đan Dương Tử nhìn thấy Huyền Nguyên đang giằng co cùng Trường Minh Trường Nhân, hai bên đều xuất ra vũ khí, không khí mười phần giương cung bạt kiếm.

Lý Hỏa Vượng nhìn cái gọi là thiên thư bị dây đồng tiền đen quấn quanh, tự nhiên rõ ràng bọn họ đang tranh đoạt cái gì.

"Huyền Dương sư đệ! Mau đến! Chúng ta giết chết hai tên đồng lõa Đan Dương Tử này! Chúng ta cùng nhau chia xẻ thiên thư thành tiên này!" Huyền Nguyên trên mặt không còn hiền hoà nói với Lý Hỏa Vượng.

Trường Minh ở một bên chân phải bước về phía trước một bước, trực tiếp đưa trường kiếm nhắm ngay Lý Hỏa Vượng ở cửa. "Không muốn chết lăn xa một chút! Sư phụ dạy ngươi luyện là đan đạo! Ở trường hợp này, ngươi thực có thể đối phó hai người chúng ta tu kiếm đạo?"

Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nhìn một màn trước mắt. "Đó căn bản là không là thiên thư thành tiên gì đâu, mặt trên chỉ là kinh văn thượng cổ mà thôi, ta trước đây nói đều là biên bừa ra để lừa bệnh hủi mà thôi."

"Các ngươi đừng quá tin lời ma quỷ của bệnh hủi, người này chỉ là nói nhảm thôi, cái gì Lão Quân gia tự tay đưa, theo tính cách của hắn, nói không chừng chính là giết người cướp của ở nơi nào đó mà cướp được. Ba vị sư huynh, chúng ta đi thôi."

Trường Minh Trường Nhân ngón tay trái kẹp lại, dán hai lá phù lục màu đen lên trường kiếm của mình, toàn bộ phòng nhất thời âm phong từng trận.

"Huyền Dương sư đệ, ngươi đã không muốn chen vào đây, vậy đừng nhiều lời, ngươi đi đi."

"Huyền Dương sư đệ, ngươi đã không muốn chen vào đây, vậy đừng nhiều lời, ngươi đi đi."

Trường Minh Trường Nhân cùng đưa lên trường kiếm, trăm miệng một lời mà nói.

Cảm giác được Bạch Linh Miểu khiếp đảm đưa tay lôi kéo đạo bào của mình, Lý Hỏa Vượng chắp tay về phía hai bên, dẫn theo mọi người hướng đi về phía cửa động Thanh Phong quan. "Vậy ba vị sư huynh cứ tiếp tục, chúng ta sau này còn gặp lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK