"Cái gì? Bản đồ? Không có, nhưng đường nơi này tôi đều biết, các cậu muốn đi đâu, hỏi tôi đi!"
"Ừm, rất nhiều chỗ, ông nhìn xem nào nào thì gần nhất." Lý Hỏa Vượng lấy ra một đống lớn giấy tờ từ trong cổ tay áo.
"Cái gì vậy? Cái này viết cái gì vậy?" Lữ Trạng Nguyên đẩy đám giấy ra xa, nếp nhăn trên mặt xếp lại cùng một chỗ, cố hết sức nhìn.
Tuy tên của ông là Trạng Nguyên, nhưng nếu thật sự là Trạng Nguyên, thì cũng không đi làm gánh hát như thế này.
Lữ Trạng Nguyên biết chữ, nhưng biết cũng không nhiều, ở dưới Lý Hỏa Vượng phiên dịch, ông rốt cuộc đã hiểu toàn bộ địa chỉ ở trên đó.
Tốt xấu là ông bầu gánh hát vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, cái khác không nói, đối với phương diện địa lý thì Lữ Trạng Nguyên vẫn biết rất nhiều.
Nhưng ông biết những nơi này ở đâu, cũng không ý nghĩa Lý Hỏa Vượng có thể thoải mái đến đó.
"Tốt thôi, sao ngay cả Lương quốc đô cũng có, cái này không phải mấy năm trước đã đánh trận với Tề quốc chúng ta sao?"
Lữ Trạng Nguyên ngồi xổm xuống, dùng đầu tẩu thuốc vạch ở trên đất, một cái bản đồ đơn giản hiện ra ở trước mắt Lý Hỏa Vượng.
Nếu dùng một câu để hình dung bản đồ mà ông vẽ ra, thì đó là một miếng bánh lớn rơi trên đất, toàn bộ vỡ nát ra.
Lúc này vị trí của bọn họ ở góc bên trái của bánh lớn, từ trái di chuyển sang phải, các nước to nhỏ lần lượt nối nhau.
"Xem qua cái này có chút giống thời điểm ngũ đại thập quốc trong quá khứ, còn chưa có đại thống nhất." Lý Hỏa Vượng nhìn bản đồ trên đất trong lòng thầm nghĩ.
Tuy nói không có ôm hy vọng gì, nhưng khi cậu nhìn thấy bản đồ này, cậu mới xác định mình thật sự không phải xuyên qua đến triều đại cổ đại nào, mà là một nơi càng thêm đặc thù.
"Lão hán tôi là qua lại ở địa giới phương bắc này, khu vực này thì tôi rành, nhưng rời khỏi nước, tôi thật đúng là không rõ gì mấy. Tôi chỉ nghe nói bọn họ xướng diễn là không giống với chúng tôi."
Bạch Linh Miểu ở một bên nghe như thế nhất thời trong lòng căng thẳng, nhà cô ở núi Ngưu Tâm nước Lương, nghe qua nhà mình cách nơi này rất xa rất xa.
Lý Hỏa Vượng sâu sắc cảm giác được sự khác thường của cô, cho cô một ánh mắt an ủi. "Đừng hoảng hốt."
Lữ Trạng Nguyên nhìn mấy chục người thiên kì bách quái trước mặt, tâm tư bởi vì sợ hãi áp chế nhất thời lại bốc lên.
"Vị tiểu đạo gia này, cậu xem, trên tờ giấy của cậu có trấn Kiến Nghiệp, Lữ gia ban chúng tôi cũng vừa vặn tiện đường!"
"Hắc hắc, không bằng chúng ta đi cùng nhau?"
"Trấn Kiến Nghiệp? Có người nào không?" Lý Hỏa Vượng tìm kiếm giấy.
"Lý sư huynh, nhà của tôi ở trấn Kiến Nghiệp." Triệu Ngũ ở một bên bỗng nhiên mở miệng nói.
"Hơn nữa trấn trên còn có tiêu cục, cậu chỉ cần cho bọn họ bạc, lời nhắn của Nam Bình có thể nhờ bọn họ đưa."
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng không có do dự, một lần nữa nhét các tờ giấy vào trong lòng. "Vậy được rồi, lão trượng, một đường này cần nhờ ông chỉ đường. Chúng ta kết nhóm đi Kiến Nghiệp."
Vô luận là tin tức bản đồ hay cái gì khác, dựa vào lời nói một phía của ông bầu gánh hát này mà nói, thật sự có chút làm cho người ta khó có thể tin phục.
Mặc kệ là tìm kiếm Hắc Thái Tuế có thể ức chế ảo giác của mình, hay là chuyển lời cho những người khác, mình đến chỗ tin tức lưu thông như trấn này rồi nói sau, hơn nữa lương thực cũng ăn gần hết rồi.
Hơn nữa nếu có thể mà nói, Lý Hỏa Vượng vẫn muốn tìm kiếm cái gọi là danh môn chính phái.
Nơi nguy hiểm như vậy, không có thực lực rất là không ổn, ai cũng có thể tùy ý chà đạp, mình cũng không muốn bị một Đan Dương Tử nào khác tùy ý bắt lấy.
Lữ Trạng Nguyên cười tủm tỉm liên tục xua tay, "Ai ai ai, khách khí khách khí, sao lại nói như vậy."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lữ Trạng Nguyên trong lòng lại vui mừng, bên người có một vị cao nhân như vậy làm bạn, đây là tiêu sư miễn phí đó!
Một chuyến này đi tới, tối thiểu sẽ kiếm trở lại bánh bao trắng cùng trứng vịt muối kia.
"Cáp ~" Sỏa Tử ở một bên ngáp lớn một tiếng, hắn ăn no muốn ngủ.
Nhìn những người khác hai mắt mê ly, Lữ Trạng Nguyên biết điều đứng lên. "Không lưu ý cái là đã tới canh hai rồi, tiểu đạo gia, mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi đến gác đêm."
"Không cần, hôm nay để tôi đến gác đêm đi." Lý Hỏa Vượng cái này không phải là khách khí, mà chỉ là tâm phòng người không thể không có.
Cực khổ lâu như vậy, mọi người cũng đã mệt mỏi, hai nhóm người với mục đích khác nhau quây xung quanh lửa trại ấm áp mà đi vào giấc mộng, mà Lý Hỏa Vượng cùng Lữ Trạng Nguyên còn ngồi ở nơi đó nhìn nhau không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, Lý Hỏa Vượng được Cẩu Oa trực sau nửa đêm đánh thức. "Lý sư huynh, đám người gánh hát đang thu dọn đồ."
"Đi thôi, chúng ta cũng xuất phát." Lý Hỏa Vượng lưng mang trường kiếm cùng phiến đá đứng lên, dẫn theo những người khác đuổi theo bước chân gánh hát.