Trong nháy mắt Lý Hỏa Vượng đóng cửa lại, bên trong bắt đầu vang lên tiếng va chạm.
Trong đường hầm tối tăm, một đám người trở về nhà vừa phấn khởi vừa kích động mà đi, tay cầm ngọn đèn của mỗi người đều rung rung lên.
Đường hầm này thực xa lạ thực gập ghềnh, thường thường còn phải dùng dây thừng leo lên, Lý Hỏa Vượng chưa từng nhớ là đã đến đây.
Nhưng cậu lại biết rất rõ đây là cửa ra của Thanh Phong quan, bởi vì cậu nhìn những người xung quanh tay rung càng thêm dữ dội.
Đi chừng hai nén hương, đường hầm trong động xa xa bắt đầu có ánh sáng. Một khắc nhìn thấy ánh sáng, mọi người bước chân bắt đầu loạn hẳn lên, bắt đầu từ đi biến thành chạy.
Theo bước chân chạy, ánh sáng ở xa xa càng lúc càng lớn, cuối cùng bao trùm cả tầm nhìn của mọi người.
Cửa ra trong nháy mắt đã đập vào mắt hầu như mọi người, sinh hoạt ở trong động thời gian dài như vậy, bên ngoài đối với bọn họ mà nói là rất sáng.
Khi mắt đã dần dần thích ứng với ánh sáng, phong cảnh bên ngoài Thanh Phong quan hiện ra ở trước mắt mọi người.
Bầu trời xa xa vừa lộ ra mặt trời, ngọn núi xa xa cánh rừng xa xa, tất cả đều thuần tịnh làm cho người ta vui vẻ thoải mái, giống nhau một bức tranh thuỷ mặc nhàn nhạt.
Cũng đúng lúc này, một luồng nắng của mùng 1 năm mới sớm bắn thủng màn sương, đánh vào trên mặt mọi người.
Lý Hỏa Vượng híp mắt nhìn mặt trời lộ ra ở trên trời, thì thào tự nói: "Ta cùng bệnh hủi ở trong phòng luyện đan cả đêm sao? Mặt trời đã lên, thời tiết hôm nay thật không sai mà."
Bỗng nhiên bên cạnh có người di chuyển, đó là một đồng tử, lệ rơi đầy mặt tung hai chân vội vàng cắm đầu phóng vào đường nhỏ trong khu rừng ở bên cạnh.
Hắn vừa chạy, giống như khởi lên hiệu ứng bầy dê, càng ngày càng nhiều người bắt đầu chạy về phía đó, bọn họ muốn chạy trốn đi xa xa, rời xa cái nơi thương tâm này.
Không quá bao lâu, cửa động chỉ còn lại có bảy tám người phòng vật liệu, ánh mắt bọn họ lúc này đều nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
"Lý sư huynh, chúng ta cũng đi đi." Bạch Linh Miểu trên mặt vẫn còn nước mắt lúc này cười thực vui vẻ.
"Trước chờ một chút." Lý Hỏa Vượng nói xong lấy ra một ít giấy từ trong túi, nhét vào trong lòng Bạch Linh Miểu. "Đây đều là di ngôn cùng địa chỉ những thuốc dẫn đã chết đi lưu lại, các người sau khi rời khỏi đây, tiện đường đi đưa cho bọn họ luôn."
Bạch Linh Miểu hai tay cầm tờ giấy này, sửng sờ ở tại chỗ trong lúc nhất thời không biết theo ai.
Lý Hỏa Vượng lại cười cười với những người còn lại, cầm theo ngọn đèn trong tay xoay người, lẻ loi một mình đi vào trong Thanh Phong quan tối đen một mảng.
…
"Lý sư huynh!" Tiếng gọi mang theo tiếng khóc của Bạch Linh Miểu làm cho Lý Hỏa Vượng đang cầm đèn lồng đứng ở trong bóng đêm xoay người lại, nhìn về phía những người đứng ở dưới ánh mặt trời ở ngoài cửa.
Cậu lại phất phất tay về phía bọn họ, "Đều đi đi, đều về nhà đi."
"Lý sư huynh, vậy huynh cũng đi cùng đi, trên đường đi cùng nhau cũng an toàn hơn, huynh còn quên lấy cái gì vậy?" Triệu Ngũ nằm ở trên lưng Sỏa Tử nói, vẻ mặt hắn có chút khẩn trương, tựa như cảm giác được có chút không thích hợp.
"Ha ha, đi cùng thì đi đâu chứ?" Lý Hỏa Vượng xoay người lại, một lần nữa che dấu mặt của mình ở trong bóng đêm.
"Cùng nhau về nhà mừng năm mới, Lý sư huynh, nhà huynh ở đâu?"
Lý Hỏa Vượng trong bóng đêm cười cười không tiếng động, bắt đầu cầm theo đèn lồng qua trở lại. "Nhà? Ta hiện tại nào có nhà, nhà của ta đã sớm trở về không được rồi, trở về không được rồi!"
Lý Hỏa Vượng yên lặng đi tới ở trong bóng đêm, lúc này Thanh Phong quan thực im lặng, duy nhất làm bạn với cậu chỉ có tiếng bước chân.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng bắt đầu hừ hừ hát lên, bước chân bắt đầu nhanh hẳn lên, ngọn đèn trong tay cậu đưa trái đưa phải có tiết tấu.
Ở dưới tiếng ca của mình làm bạn, Lý Hỏa Vượng một lần nữa trở lại ở mình chỗ, cậu đóng cửa lại đặt ngọn đèn ở trên bàn, ngay cả máu trên mặt trên người cũng lười lau, cứ như vậy chậm rãi nằm ở trên giường đá nhắm hai mắt lại.
"Hôm nay là mùng một, tháng này mình chưa ăn Hắc Thái Tuế ghê tởm kia, hẳn rất nhanh có thể lại nhìn thấy Dương Na?" Nghĩ đến cái này, Lý Hỏa Vượng khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Cậu im lặng chờ đợi, chờ đợi thanh mai trúc mã tốt nhất của mình, đưa mình trở lại thế giới thuộc loại cậu.
Lý Hỏa Vượng cả đêm không ngủ ý thức bắt đầu dần dần tiêu tán, nhưng ở thời điểm cậu sắp đi vào giấc mộng đẹp, cửa bỗng nhiên mở ra.
Lý Hỏa Vượng dụi mắt ngồi lên, phát hiện đứng ở cửa làm đám người Cẩu Oa Triệu Ngũ.
Bạch Linh Miểu thấp thỏm bất an đứng ở nơi đó, ánh mắt trốn tránh một hồi cuối cùng kiên định xuống.
"Lý sư huynh, nếu huynh không có nhà để về, vậy huynh tới nhà của ta đi, nhà của ta rất rộng, hơn nữa đông sương phòng cũng để không. . ."