Lý Hỏa Vượng nghe nói như thế, hơi hơi cuộn thân thể lại nghiêng về một phía không người, trong lòng bắt đầu tính toán ngọc bội giá trị 400.000 có đủ để bồi thường hay không.
Nhưng lúc này cậu cũng không hoảng chút nào, sau khi nhìn thấy đan dược nọ thật sự có tác dụng, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên phát hiện cuộc đời của mình đã thêm rất nhiều lựa chọn mới.
Cảm giác được người bệnh của mình cảm xúc không cao, bác sĩ mở miệng trấn an: "Tiểu Lý à, đừng lo lắng, cậu sẽ không ngồi tù, trong viện có thể làm chứng cho cậu, đừng nghĩ gì, cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện khác chúng tôi sẽ xử lý."
Lý Hỏa Vượng đã nhận ra sự quan tâm trong lời nói của bác sĩ, "Cảm ơn bác sĩ."
"Cảm ơn cái gì, ai bảo tôi là bác sĩ chăm sóc của cậu chứ. Cậu còn nhỏ như vậy, đương nhiên phải quan tâm cậu nhièu hơn." Lý Hỏa Vượng cảm giác được tay của đối phương vỗ vỗ ở trên vai mình.
"Nhưng Tiểu Lý, cậu nói thật nói cho tôi biết, lúc ấy cậu làm sao mà khiến họ bị thương đến mức như vậy? Đó cũng không phải người bình thường có thể làm được? Cậu lúc ấy là trạng thái bình thường, hay là lại chịu hiệu ứng gì mới của ảo giác?"
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng trong lòng căng thẳng, lực chú ý lập tức tập trung ở túi áo của mình."Cái này. . . . tôi. . ."
"Chuyên môn của tôi là tâm lý, hơn nữa rất có tâm đắc đối với phương diện này, nên đừng nghĩ tới giấu diếm bệnh tình, cậu tốt nhất nghĩ tốt rồi hãy trả lời, tôi rất ghét người bệnh lừa gạt tôi."
Tuy giọng điệu vẻ mặt bác sĩ ôn hoà, nhưng Lý Hỏa Vượng lại cảm giác được áp lực vô hình ở trong phòng, "Làm sao bây giờ, chuyện đan dược không thể để ông ấy biết."
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng lo lắng tìm kiếm biện pháp thoát vây, bốn phía bắt đầu trở nên không ổn định, thanh âm bác sĩ cũng trở nên càng ngày càng mông lung.
Chỉ qua vài giây, cậu phát hiện mình lại lọt vào ảo giác, nằm ở trên giường đá trong căn động riêng của Huyền Dương.
Ôm đầu ngồi lên, Lý Hỏa Vượng nhìn bố trí đơn sơ ở bốn phía mà cười lên. "Hắc hắc, mặc kệ thế nào, đây cũng là một loại biện pháp giải quyết."
Cậu lần này không tính trở về nhanh như vậy, miễn cho bác sĩ cứ ở bên cạnh không đi.
Đi ra khỏi phòng, Lý Hỏa Vượng nhìn các sư huynh đệ ra ra vào vào trong nhưng con đường nối các động, trong lòng bắt đầu tính toán những bước kế tiếp.
Nếu đan dược này là thật, như vậy mình sẽ không thể tùy ý giống như trước nữa, phải hoạt động ở nơi này cho tốt, để từ nơi này lấy ra càng nhiều lông dê.
Cũng may thân phận của mình hiện tại đã không là thuốc dẫn phòng vật liệu nữa, mà biến thành đệ tử ký danh của lão hủi, hành động cũng tự do hơn rất nhiều.
Khi nhìn thấy một vị đạo sĩ để râu mặc đạo bào giống như mình đi qua trước mặt, Lý Hỏa Vượng mắt sáng ngời, vội vàng đuổi theo."Vị sư huynh này, vị sư huynh này!"
Vị đạo sĩ để râu kia quay đầu phát hiện gọi là Lý Hỏa Vượng, thái độ không mặn không nhạt. "Huyền Dương sư đệ, chuyện gì?"
Lý Hỏa Vượng học bộ dáng nói chuyện của bọn họ hồi đáp: "Sư đệ vừa mới trở thành đệ tử sư phụ, còn xin sư huynh giải thích nghi hoặc, sau này ta sẽ phải làm những cái gì?"
"Đừng trách sư huynh nói chuyện không dễ nghe, tuy nói ngươi là sư phụ lão nhân gia người tự mình thu vào môn hạ, nhưng ngươi tư lịch nông nhất, hiện tại cũng chỉ có thể làm chân chạy ở trong Thanh Phong quan."
"Muốn để sư phụ giáo thụ đạo pháp thành tiên, đó là đãi ngộ mà đệ tử quan môn mới có, ngươi còn chưa đủ tư cách. Hiện tại trước theo ta đi đan phòng đã."
"Thành tiên. . . . ?" Lý Hỏa Vượng thì thào tự nói, hắn chưa từng nghe nói qua có vị thần tiên nào thành tiên là nhờ bắt người luyện đan mà thành.
"Sư phụ thật sự có thể thành tiên?"
Đạo sĩ để râu trên mặt lộ ra một tia tự mãn. "Đó là đương nhiên, sư phụ là người có đại thần thông, hầu hạ cho tốt là được."
Từ trong miệng vị sư huynh gọi là Huyền Âm này, Lý Hỏa Vượng cũng biết rõ toàn bộ hệ thống nhân viên của đạo quán trong động này, đệ tử ký danh tổng cộng năm người, đệ tử thân truyền một người, quan chủ cũng chính là Đan Dương Tử.
Trừ bỏ những người này ra, người còn lại là một ít nhân viên bên ngoài, ví dụ như đầu bếp nấu cơm, thuốc dẫn phòng vật liệu, đạo đồng làm việc vặt vân vân, những người này cộng lại tới 180 người.
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng có hiểu biết hoàn toàn mới đối với toàn bộ đạo quán, số người trong đạo quán ít, thậm chí có thể nói là đơn sơ, nhất là không lâu trước đó đã chết một số lớn.
Trong khi nói chuyện với nhau, cái đan lô tràn ngập áp lực nọ lại xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, khói trắng từ trong lò đang nhè nhẹ bốc lên, tựa như đang luyện cái gì đó.
Lần này đan lô trừ Đan Dương Tử ra, còn có đệ tử quan môn của hắn là một thanh niên vẻ mặt tối tăm.