Diệu Âm trả lời đương nhiên: “Biết chứ, cho nên không thể lãng phí, không thấy chúng thiu hết rồi sao? Nếu không ăn thì sẽ không ăn được nữa.” Diệu Âm nói xong quay đầu, há mồm ói ra thức ăn vừa mới nuốt vào, trong mắt mang theo tham lam tiếp tục nhai nuốt. Dọc theo con đường ban đầu đi qua chuồng heo, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đến trước phòng của Tĩnh Tâm sư thái, chỉ có nơi hẻo lánh này thì dưới đất mới không có nhiều thức ăn thối rữa. Lý Hỏa Vượng nâng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.