Giờ phút này mặt mũi ai nấy đều phờ phạc, không có cách nào, ăn không no mặc không đủ, chắc chắn sẽ có kết quả như vậy. Khi đến một vùng đất hơi bằng phẳng hơn một chút, Lý Hỏa Vượng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán: “Nghỉ ngơi một chút đi.” Lời này vừa được nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người lập tức ngã quỵ xuống, nằm ngang dọc trên mặt đất, thở hổn hển. Bạch Linh Miểu cẩn thận lấy từ trong ngực ra chiếc bánh vàng cuối cùng, bẻ một nửa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.