". . . Giờ sửu canh ba khởi lò, rửa cho đúng cách; lấy mắt mà nhìn, lấy hơi mà thổi, lấy thần mà đun, lấy lửa nhỏ từ từ mà dưỡng. Giờ mẹo bốn khắc khai lô."
"Cầm đan phương này từ từ mà luyện, đạo gia trước xem thiên phú của ngươi như thế nào."
Lý Hỏa Vượng ném xuống cục than trong tay, hai tay đưa đến trước mặt Đan Dương Tử. "Sư phụ, người xem đệ tử ghi như vậy có gì sai không?"
Nhưng khi nhìn thấy vạt áo tràn ngập những chữ bằng than đưa tới trước mặt mình, Đan Dương Tử vừa rồi còn mặt mày hớn hở lập tức đã có thay đổi.
Chân phải nhấc lên, trực tiếp đá Lý Hỏa Vượng bay đi ra ngoài, sau khi va vào đan lô nghe ông một cái, thì ngã lăn ra ở trên đất.
Đan Dương Tử mặt phát xanh, hùng hùng hổ hổ chắp tay sau lưng trực tiếp rời khỏi, cứ như vậy để Lý Hỏa Vượng lượng ở chỗ này.
Khi cảm xúc tức giận trong lòng dần dần tán đi, Lý Hỏa Vượng cảm thấy chuyện này cực kỳ kỳ quái, mình cũng không có làm cái gì, hắn vì sao bỗng nhiên lại có thái độ như vậy?
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn đan phương trong tay mà suy tư, chữ của mình tuy khó coi, nhưng rõ ràng vẫn có thể phân biệt ra mà.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng nghĩ tới cái gì, cậu nhìn bốn phía phòng luyện đan không có bài trí tranh chữ gì, ngay sau đó lại nghĩ tới giờ kinh sớm, mọi người đều không có kinh thư gì.
Một ý niệm đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Lý Hỏa Vượng, "Chẳng lẽ bệnh hủi này là một kẻ mù chữ, hắn không biết chữ?"
Lý Hỏa Vượng thật cẩn thận nhìn cái đan lô nhỏ trước mắt, bên cạnh còn dựng ba trụ hương dùng để canh thời gian.
Ở trong loại hoàn cảnh không có đồng hồ báo thức, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể dựa vào biện pháp đơn sơ này để tính toán thời gian.
Khi một nén nhang cuối cùng hoàn toàn cháy hết, cậu lập tức tắt lửa trong lò mở ra cửa lò, một mùi hương thảo dược hỗn tạp kỳ lạ từ bên trong nhẹ nhàng bay ra.
Lý Hỏa Vượng trong lòng vui vẻ, luyện thành rồi. Những viên thuốc được liên tục lắc ở trên một cái sàng, sau khi những viên đã thành tro không thể sử dụng rơi xuống dưới, cuối cùng còn lại một ít đan dược to nhỏ màu đen.
Đan dược này chính là Nhuận huyết đan mà Đan Dương Tử nói, đây là một loại đan dược cực kỳ đơn giản, tác dụng là cầm máu.
Mỗi lần dùng không thể vượt qua một lượng, nếu không máu toàn thân sẽ có nguy hiểm hoàn toàn đông đặc lại.
Nghe qua thì khá là vô dụng, dùng để hại người nói không chừng còn tốt hơn so với cứu người.
Nhưng bởi vì đan dược này là đơn giản nhất, Đan Dương Tử mới có thể cho để Lý Hỏa Vượng luyện tay.
Cẩn thận tính toán, cuối cùng Lý Hỏa Vượng thu được 13 viên Nhuận huyết đan lớn, 26 viên nhuận huyết đan nhỏ.
Lý Hỏa Vượng thu hoạch không chỉ là cái này, thông qua quá trình luyện chế Nhuận huyết đan, cậu còn hiểu biết thêm một ít tri thức cơ bản về luyện đan.
Luyện đan khó hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, trừ bỏ khác biệt ở trên thời gian, thậm chí thảo dược sinh trưởng ở hướng khác nhau cũng phải cẩn thận phân biệt.
Chỉ cần sai một bước trong đó, hiệu quả đan dược cùng tỷ lệ thành đan sẽ là một trời một vực, một đống phế liệu cháy đen bên cạnh chính là minh chứng.
Lý Hỏa Vượng lấy ra một ống trúc nhỏ cất đan dược này vào, sau đó hít sâu một hơi, mặc đạo bào vào đi ra ngoài cửa. "Thời gian không sai biệt lắm, giờ tý sắp đến rồi."
Khi Lý Hỏa Vượng đưa tay đẩy ra cửa phòng vật liệu, những người đang làm việc ở đây nhất tề xoát xoát đứng lên, hoảng sợ nhìn cậu.
Cậu hiện tại ở trong mắt những người này, chính là Diêm vương ở đây.
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ, ở dưới mọi người nhìn chăm chú đi qua trước mặt bọn họ, cuối cùng đi tới trước mặt Bạch Linh Miểu.
Mái tóc bạc của cô gái đang run run theo thân thể, cô muốn cố nén không khóc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nước mắt từ bên đồng tử màu hồng nhạt mà người bạch tạng mới có chảy xuống.
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt ngưng trọng đưa tay giữ chặt tay cô, rời khỏi phòng vật liệu đi về phía phòng luyện đan.
Trong đường hầm ẩm thấp, Bạch Linh Miểu nghẹn ngào nói di ngôn với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ nghe, cũng không có nói gì, khi cậu cố ý đi qua cửa chỗ ở của mình, thân thể chợt chuyển kéo cô vào trong phòng. "Cởi quần."
Bạch Linh Miểu ánh mắt mở to cứng ngắc ở tại chỗ, tựa như bị hành động của đối phương dọa ngây người.
Ba khắc trước giờ tý, Lý Hỏa Vượng dẫn theo Bạch Linh Miểu đi tới phòng đan dược, mà lúc này Đan Dương Tử cũng vừa mới đến.
Khi hắn nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không cần mình dặn dò, đã đưa thuốc dẫn đến, Đan Dương Tử trên mặt lộ ra một tia hài lòng, hắn nhìn vị đệ tử ít tuổi nhất này thuận mắt hơn một ít.
"Ha ha, đồ nhi tốt, lại đây đi." Theo Đan Dương Tử tùy tay vẩy, Bạch Linh Miểu trực tiếp bay qua, bị hắn nắm cổ ném vào trong chiếc cối đá.