Không có mắt, Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy biểu cảm của Bạch Linh Miểu, thứ duy nhất có thể cảm giác được là một bàn tay khác của cô vuốt nhẹ mu bàn tay của hắn. Nghe đáp lại trong im lặng của đối phương, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng có chút buồn bã, lặng lẽ cảm thụ sự tĩnh lặng này. Có lẽ chính mình không nên nhắc đến chuyện kia nữa, nên xem nó như trước đến giờ chưa từng phát sinh, hoàn toàn quên đi, như vậy dường như đều tốt cho hai người. “Người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.