"Lý sư huynh, bọn đệ đi cùng với.” "Đi cái gì mà đi, đi làm gánh nặng sao? Thật sự nghĩ rằng là đi đạp thanh** sao?” (**): Đi chơi trong tiết thanh minh. Lý Hỏa Vượng vừa nói ra những lời này liền cảm thấy mình nói quá nặng lời rồi nhưng cậu cũng không giải thích gì, xoay người một mình leo lên núi. Nhìn bóng dáng xa dần kia, Bạch Linh Miểu cắn môi, nước mắt rưng rưng như muốn nói gì đó. Nhưng đợi đến khi cậu biến mất trong núi, cô ấy vẫn không nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.