Mới lên đường, hai bên rõ ràng có chút câu nệ, cũng không có ai nói chuyện với nhau, thường thường trộm nhìn vài lần, thấp giọng nói gì đó với đồng bạn của mình.
Nhưng cái này không bao gồm đầu lĩnh Lý Hỏa Vượng cùng Lữ Trạng Nguyên, dọc theo đường đi, hai người chuyện trò thật vui vẻ.
Lý Hỏa Vượng muốn từ chỗ Lữ Trạng Nguyên thu được càng nhiều tin tức về nơi này, mà Lữ Trạng Nguyên lại muốn kéo gần quan hệ cùng cao nhân, dù sao lời hay cũng không cần bỏ tiền, nhiều vài câu cũng không có chỗ nào xấu.
"Ai da da, tiểu đạo gia, tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như thế, thành tự tương lai là không thể đo đếm nha. Ha ha ha."
…
"Nào có nào có, xin hỏi lão trượng, chúng ta có môn phái nào nổi danh không? Ví dụ như giống như tôi vậy." Lý Hỏa Vượng hỏi ra chuyện bản thân để ý nhất.
"Có! Đương nhiên là có, trong thành Tây Kinh có tòa hòa thượng miếu, nghe nói cầu con cái Phật gia trong đó rất linh nghiệm!"
Hòa thượng miếu? Lý Hỏa Vượng nhớ tới trước đây Đan Dương Tử từng nhắc qua, hắn từng bị hòa thượng đuổi giết, cũng không biết có phải tòa chùa miếu này hay không.
Lý Hỏa Vượng đánh dấu điểm này lên bản đồ, mặc kệ nói như thế nào, đối nghịch với súc sinh ăn thịt người Đan Dương Tử này, vậy hẳn đều là người tốt.
"Nhưng tiểu đạo gia à, cậu là đạo sĩ, đi hòa thượng miếu không quá thích hợp chứ?"
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn đạo bào trên người. Lời này của đối phương thật đúng là đã nhắc nhở mình, có phải nên thay đổi quần áo hay không, mình cũng không phải đạo sĩ thực sự.
"Lão trượng gần đây làm ăn thế nào? Vẫn ổn chứ?"
Cảm giác được Lý Hỏa Vượng đang bỏ qua đề tài này, Lữ Trạng Nguyên lập tức tiếp nhận đề tài.
"Ài, được cái gì đâu, địa giới bên này hết hạn hán rồi tới lũ lụt, mùa màng dân chúng cũng không có tiền, bỏ ra xem diễn lại càng ít, người có tiền tang lễ cũng không nỡ bỏ ra mời gánh hát, chỉ mời ăn là xong, phì! Thực không hiếu thuận!"
"Nhưng cũng qua thôi, đợi vài năm nữa có lẽ sẽ đỡ hơn."
"Đúng vậy, ráng thôi, ngày tháng rồi cũng phải trôi qua mà."
"Tôi đã nghĩ, nếu mùa màng tốt trở lại thì ráng chạy thêm vài trăm chuyến, chờ lão hán tích đủ tiền, ở thành Tây Kinh mua một cái lầu diễn cho Lữ gia, hắc, có chết cũng sẽ an lòng."
"Có lầu diễn, con cùng cháu gái của tôi cũng không cần chịu khổ đi ra ngoài với tôi nữa, chúng có thể thành thành thật thật ở nhà học bài, nói không chừng qua vài năm, tổ phần Lữ gia chúng tôi bốc khói xanh, thực đọc ra một Trạng Nguyên lang! Đến lúc đó. . . . hắc hắc hắc." Lữ Trạng Nguyên cầm tẩu thuốc ngây ngô cười.
Lý Hỏa Vượng im lặng nghe Lữ Trạng Nguyên mặc sức tưởng tượng đối với tương lai, cậu thật ra hâm mộ đối phương, sống đến chừng này tuổi rồi, mà vẫn có thể có mục tiêu để cố gắng.
Ở dưới Lý Hỏa Vượng cùng Lữ Trạng Nguyên dẫn dắt, không khí hai bên dịu đi rất nhiều.
Ít nhất Lữ Cử Nhân cùng Lữ Tú Tài không hề xem đám người Cẩu Oa là tinh quái nữa, bọn họ đã biết đây là người, chỉ là sinh bệnh mà thôi.
Sinh bệnh thì có biện pháp gì, ai mà không sinh bệnh chứ, đều là người cơ khổ.
Khi bọn hắn đi đến Ngũ Lý Cương, La Quyên Hoa đã thân quen đến bước để cho Bạch Linh Miểu ẵm con gái của mình.
Đứng ở khu đất bằng phơi thóc, Lữ Trạng Nguyên nhìn về phía nhóm thôn dân ôm bát ăn cơm chiều dưới mái hiên. "Được rồi, Ngũ Lý Cương người nhiều, chúng ta biểu diễn ngoài phố chợ ngay tại đây đi, Lữ gia ban mở quán! Dựng đài lên đi!"
Bọn họ muốn diễn, Lý Hỏa Vượng cũng không tính vội đi, đã đi thời gian dài như vậy, mọi người đều mệt mỏi. Vừa vặn có thể để mọi người nghỉ ngơi.
Đối với loại phương thức giải trí hát hí khúc xa xưa này, Lý Hỏa Vượng là không cảm được, nhưng thực hiển nhiên những người khác thì rất tò mò, đều chạy qua hỗ trợ.
Những cây cọc tre được treo lên mấy mảnh vãi đỏ thẫm, cả sân khấu kịch đã có hình thái ban đầu.
Lý Hỏa Vượng nằm ở trên đống rơm gần ruộng ngủ bù, bỗng nhiên cảm giác được có người đang chọc mũi của mình, cậu mở to mắt phát hiện là Bạch Linh Miểu đang cười khanh khách.
Hai tay cô đưa ra, một cái gì đó lấp loáng xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, hưng phấn nói: "Lý sư huynh, huynh xem! Gương đồng thật sáng mà! Có thể soi ra rất rõ ràng! Bọn họ hát hí khúc là cầm thứ này để hoá trang!"
"Trời còn chưa tối, cô lấy bịt mắt xuống như vậy không sợ ---- "
Lý Hỏa Vượng đang nói chợt im bặt, cậu nhìn bản thân trong gương đồng mà ngây ngẩn cả người, bản thân ở trong gương thật xa lạ.
"Lý sư huynh, huynh sao vậy?" Bạch Linh Miểu đã nhận ra một tia không thích hợp.
"Bạch sư muội, thời điểm tôi ở trong Thanh Phong quan, thì vẫn là bộ dáng này sao?" Lý Hỏa Vượng đưa tay chần chờ sờ lên mình mặt.
"Đúng vậy, huynh vẫn như vậy mà, sao vậy? Trong gương huynh có cái gì không đúng sao?"