"Cái đó...! Trăng lên ngọn liễu rạng ngời, Người cùng ước hẹn... sau trời ban trưa!" Giọng nói của Lữ Tú Tài khiến Cẩu Oa giật mình, cũng thu hút đám nữ nhân kia nhìn qua. "Tú Tài, ngươi nói gì vậy?” "Ta cũng không biết, ta chỉ biết câu này, cha ta nói, nữ nhân bây giờ thích người nho nhã.” Cẩu Oa khinh bỉ nhìn cậu ta một cái, dùng tay lấy hoa từ trên tai xuống, mỉm cười tiến về phía bên đó. Rất nhanh đã tới bên sông, đừng nói, Cẩu Oa còn thật sự nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.