“Má ơi!” Lý Hỏa Vượng tức giận xoay người qua, thò đầu ra cửa sổ hét hướng bên này: “Này má Tề, mỗi ngày ngồi canh như thế không biết mệt à? Không ai đổi ca với bà sao? Muốn vào nhà xơi nước không!?” Lý Hỏa Vượng nhìn má Tề ở phương xa giả vờ không có việc gì bước đi, điện thoại trong nhà reo chuông. Lý Hỏa Vượng nhớ tiếng chuông điện thoại này, là điện thoại của mẹ. Lý Hỏa Vượng đi ra cửa, cầm lấy di động đã nứt màn hình đặt trên tủ, ngón...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.