Ít ỏi mấy câu đã làm cho Lý Hỏa Vượng hiểu được phong cách hành sự của vị sư phụ hủi ở trước mặt, người này là không từ thủ đoạn, chỉ không ngờ tất cả những thứ của hắn đều là cướp được.
"Sư phụ. . . . sư phụ sống cũng thật rõ ràng."
"Hừ! Ta không biết chữ thì sao? Ta không có ngộ tính thì sao? Nói ta bàng môn tả đạo nói ta không có đạo tâm, chờ sau khi ta thành tiên, ta sẽ vạch mí mắt của những tên này để chúng nhìn xem, hiện tại là ai không có ngộ tính! Là ai không có đạo tâm!" Đan Dương Tử nói đến cái này, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, trên gương mặt xấu xí tràn đầy lệ khí.
Lý Hỏa Vượng không biết những người đó là ai, nhưng có thể khẳng định hai bên ân oán khẳng định rất sâu.
Một đoạn thời gian sau đó, Lý Hỏa Vượng hầu như đều ăn ở cùng một chỗ với Đan Dương Tử, toàn thân tâm nghiên cứu biện pháp thành tiên ở trên thiên thư.
Trong khoảng thời gian này, Lý Hỏa Vượng cũng âm thầm không ngừng hoàn thiện, làm cho biện pháp thành tiên này có vẻ càng thêm đáng tin
Những thứ mà Lý Hỏa Vượng nói ra rất nhanh được đưa tới.
Nhìn cái thứ nhơm nhớp màu xám trắng bao phủ bởi một đám lông đen mềm, cùng một đám vô định hình màu đen mơ hồ có ánh sáng mờ ảo.
Lý Hỏa Vượng trừ bỏ than thở mấy thứ này ghê tởm ra, thì cũng kinh ngạc thực lực của Đan Dương Tử, lại có thể kiếm được hết những thứ này.
"Sư phụ, chúng ta khai lô chưa?" Lý Hỏa Vượng hỏi.
"Không vội, cách năm mới còn một đoạn thời gian, đi, chúng ta ăn cơm tất niên trước đã."
Đan Dương Tử nói làm cho Lý Hỏa Vượng có chút bất ngờ, sao lại còn ăn cơm tất niên? Giữa hai cái này có quan hệ gì sao?
Nói là nói như vậy, nhưng nhìn thấy Đan Dương Tử đã đứng dậy rời khỏi phòng luyện đan, Lý Hỏa Vượng vội vàng đi theo.
Đi vào động dùng cơm, đệ tử khác đều đã đến, nói là đệ tử khác, thật ra cũng chỉ có Trường Nhân Trường Minh cùng Huyền Nguyên ba người.
Vừa thấy bàn tròn lớn đã có chút trống rỗng, Đan Dương Tử trên mặt chợt âm trầm xuống, "Sao không bày chén đũa cho các đệ tử đã mất? Đều bày lên! Tiếp bọn họ trở về mừng năm mới."
Không bao lâu, các đệ tử đã chết đi đều có bát đũa, toàn bộ bàn tròn đã có vẻ đầy đặn.
Đan Dương Tử một lần nữa lộ ra nụ cười hài lòng gật gật đầu, rồi ngồi ở vị trí chính giữa, Lý Hỏa Vượng ngồi ở bên phải hắn, một bên còn lại để trống, đó là chỗ của Chính Khôn. "Đến đây, lên sủi cảo đi."
Một nồi sủi cảo nóng hôi hổi được các đồng tử đưa lên, mùi hương xông vào mũi, bọn họ dùng thìa sắt thật cẩn thận cho vào trong bát mỗi người, bao gồm bát của những người đã chết đi.
"Ha ha ha, mừng năm mới, đều thả lỏng chút, ăn nhiều chút đi." Nói là nói như vậy, nhưng trong bốn người bao gồm cả Lý Hỏa Vượng, đều chờ hắn động đũa mới động khẩu.
Đan Dương Tử cầm lấy đôi đũa gắp một cái bánh bỏ vào miệng, ánh mắt khép hờ say mê thưởng thức, "Ừm ~ thịt lợn nhồi rau hẹ, thơm! Ai! Đây là cái gì? Một văn tiền? Dấu hiệu tốt dấu hiệu tốt, ha ha ha."
Lý Hỏa Vượng nhìn sủi cảo trong bát trước mặt, ngẩn ra hồi lâu, rồi cắn ăn từng miếng lớn.
Đan Dương Tử cười tủm tỉm nhìn Lý Hỏa Vượng ăn sủi cảo. "Các người gặp phải thời điểm tốt đó, được ăn sủi cảo ngon như vậy."
"Lúc ta vào tuổi của các ngươi, ngay cả sủi cảo trông như thế nào cũng không biết, chỉ nghe nói nó ăn rất ngon. Ha ha."
"Sau đó, có một năm vào lúc mừng năm mới, ta ngửi được mùi thức ăn của nhà người ta, xông vào xem mới phát hiện sủi cảo thì ra là như vậy, lúc ấy ngay cả khuê nữ xinh đẹp nhà nọ cũng không chơi, trực tiếp một đao chém chết, ngồi ngồi xổm ở trên lò sưởi đặt ở đầu giường ăn sạch hai cân sủi cảo, sủi cảo nhà bọn họ lúc ấy cũng chính là thịt lợn nhồi rau hẹ như thế này."
Đệ tử khác ngượng ngùng cười theo, chỉ có Lý Hỏa Vượng vẫn ở đó cắm đầu ăn.
Đan Dương Tử nhìn thấy Lý Hỏa Vượng khóe mắt ngấn lệ, hắn cẩn thận bưng bát lên mang số sủi cảo trong bát đổ vào bát của cậu. "Ài, cũng là đứa nhỏ số khổ, ăn từ từ, coi chừng nghẹn."
Ở trong nhai nuốt cùng đũa bát va chạm, buổi cơm tất niên chỉ có năm người đã hạ màn.
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng nghĩ đã bắt đầu luyện đan, hắn nhìn thấy Đan Dương Tử đưa tay vỗ vỗ lên cái đầu bị hủi của hắn, từ trong tay áo lấy ra một xấp bao lì xì, đưa cho Trường Minh Trường Nhân cùng đặt bên bát đũa những người đã chết.
"Đến đến đến, mừng năm mới, nhớ đặt ở dưới gối, đều nhận đi, lúc ta bằng các ngươi, cũng chưa từng được trưởng bối phát tiền mừng tuổi cho ta."
Đan Dương Tử mang bao lì xì cuối cùng đặt ở bên bát đũa của Chính Khôn, sau đó quay đầu cười ha ha nói với Lý Hỏa Vượng: "Ngươi không cần mừng tuổi, hai thầy trò chúng ta cùng nhau thành tiên đi, từ nay về sau thiên địa đồng thọ!"